“Nhã Tịnh!”
Tô Thu Quỳnh đau đớn gào lên, đôi mắt cô ấy đỏ bừng nhìn chằm chằm bàn tay đang cầm ống tiêm của Nhan Vũ Trúc, cô ấy muốn hất văng ống tiêm này, nhưng mà ngoại trừ liên lụy Nhan Nhã Tịnh thì cô không làm được gì nữa cả.
“Nhã Tịnh…”
Tô Thu Quỳnh nghẹn ngào gọi tên Nhan Nhã Tịnh, cô ấy chưa bao giờ ghét bản thân mình nhiều như thế này, cô ấy thật sự căm hận vì bản thân vô dụng như thế, nếu như cô ấy mạnh mẽ hơn một chút thì Nhan Nhã Tịnh cũng sẽ không bị đẩy vào trong hoàn cảnh nguy hiểm vì cô ấy, càng không bị Nhan Vũ Trúc tiêm máu của Bùi Ninh Hinh vào người.
“Nhan Vũ Trúc, cô sẽ không được chết yên đâu! Cô sẽ chết không yên đâu!” Tô Thu Quỳnh oán hận, nếu như cô ấy có thể được tự do, nếu như cô ấy có thể còn sống và rời khỏi nơi này thì cô ấy nhất định sẽ ăn tươi nuốt sống Nhan Vũ Trúc và An Tình.
Cô ấy nhìn chằm chằm vào Nhan Vũ Trúc, trong lòng không ngừng thì thầm, Nhan Vũ Trúc, tốt hơn hết thì cô nên giết chết tôi ở chỗ này đi, nếu không, cho dù tôi có rơi vào trong vũng lầy và không bao giờ trồi lên được nữa thì tôi cũng phải kéo cô xuống địa ngục cùng tôi!
“Hahahaha!” Nhan Vũ Trúc rút kim tiêm ra khỏi người Nhan Nhã Tịnh, cô ta say mê nhìn vết máu dính trên mũi kim, giống như đây là khung cảnh đẹp đất trên đời này vậy.
“Cuối cùng thì cũng kết thúc rồi!”
Nhan Vũ Trúc tiện tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-bao-boss-han-nghien-vo-len-troi/309390/chuong-318.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.