Chương trước
Chương sau
"Thu Quỳnh, cậu bình tĩnh lại một chút đi mà!"
Thấy Tô Thu Quỳnh thế này, Nhan Nhã Tịnh biết bệnh trầm cảm của cô ấy lại tái phát rồi!
Cũng phải thôi, Tô Thu Quỳnh vốn bị trầm cảm rất nặng, nay cô ấy lại còn mất đứa con, sao không tái phát cho được!
Bệnh trầm cảm tái phát khiến Tô Thu Quỳnh không kiểm soát được bản thân, chán đời, bi quan, vô thức tự làm mình bị thương…
Nhan Nhã Tịnh không nhớ nổi Tô Thu Quỳnh đã tự sát bao nhiêu lần lúc bệnh trầm cảm tái phát, nhưng cô không muốn thấy cảnh Tô Thu Quỳnh tự làm tổn thương chính mình một cách ngốc nghếch như vậy nữa!
Kẻ hại Tô Thu Quỳnh ra nông nỗi này là Chiến Mục Hàng và An Tình cơ mà! Tại sao người bị trừng phạt lại là Tô Thu Quỳnh mà không phải họ chứ?
Thật không công bằng!
"Tôi phải đi tìm con tôi! Thả tôi ra, tôi phải đi tìm con tôi!"
Đôi mắt Tô Thu Quỳnh trống rỗng vô thần, cô ấy cố vùng vẫy để thoát khỏi sự khống chế của Nhan Nhã Tịnh: "Thả tôi ra! Cho tôi tìm con đi mà!"
"Thu Quỳnh, cậu đừng như vậy mà!" Nhan Nhã Tịnh ôm chầm lấy Tô Thu Quỳnh: "Thu Quỳnh, cậu đừng tự tổn thương mình nữa! Thấy cậu như vậy mình khó chịu lắm! Thu Quỳnh à, cậu hãy trân trọng bản thân được không? Cậu thế này thì bảo mình, An Bảo và An Mỹ biết làm sao đây! Bọn mình không thể mất cậu được!"
"Thu Quỳnh, cậu đừng làm chuyện điên rồ nữa có được không? Bọn mình không muốn mất cậu đâu!"
"Nhã Tịnh..."
Nghe thấy giọng nói của Nhan Nhã Tịnh, cuối cùng Tô Thu Quỳnh cũng lấy lại được một chút lý trí, cô ấy ngước mắt nhìn Nhan Nhã Tịnh: "Nhã Tịnh, xin lỗi cậu, lại làm cậu lo lắng rồi."
"Cậu nói ngốc nghếch gì thế hả Thu Quỳnh! Chỉ cần cậu bình an là mình vui rồi!" Vành mắt Nhan Nhã Tịnh ướt đẫm, sinh nhật mấy năm gần đây cô đều ước Tô Thu Quỳnh không còn đau khổ nữa, nhưng vì sao điều ước sinh nhật của cô lại không thể trở thành hiện thực thế này!
Chiến Mục Hàng cũng không ngờ Tô Thu Quỳnh bị trầm cảm nặng đến như thế, anh ta chà hai tay một cách áy náy, trong lòng vừa lo lắng vừa xót xa, không biết nên mở lời thế nào.
Hồi lâu sau, cuối cùng Chiến Mục Hàng cũng cất giọng lên được: "Tô Thu Quỳnh, xin lỗi em, anh không biết là em chưa phá thai..."
"Chiến Mục Hàng?"
Chưa đợi Chiến Mục Hàng nói hết lời thì Tô Thu Quỳnh lập tức trở nên rất tức giận: "Chiến Mục Hàng, tại sao anh ở đây? Ai cho anh ở trong này? Tên giết người anh cút ra ngoài cho tôi! Cút ra!"
Chiến Mục Hàng nhìn Tô Thu Quỳnh với vẻ khó tin, ban nãy cô ấy vừa cào vừa cấu, còn cắn anh ta nữa, sao bây giờ cô ấy có thể nói ra những lời đó chứ?
Cứ như thể cô ấy hoàn toàn quên mất tất cả những gì hai người đã trải qua vậy.
Tô Thu Quỳnh càng lúc càng kích động, ngay cả Nhan Nhã Tịnh cũng không thể làm cô ấy yên lòng: "Cút! Chiến Mục Hàng, anh cút cho tôi!"
Tô Thu Quỳnh cũng không biết mình bị gì nữa, cô ấy thấy như thế giới mình bị màu đỏ của máu chói mắt nhấn chìm toàn bộ. Đó là… là máu của con cô.
Tô Thu Quỳnh lảo đảo lùi về phía sau, điên cuồng quơ tay khắp nơi, muốn màu máu trước mặt tránh xa ra, nhưng dù cô ấy cố gắng cách mấy thì thứ màu đó kia chỉ ngày một rõ hơn, ngày một dày đặc hơn.
"Con ơi! Con tôi..."
Tô Thu Quỳnh như phát điên, giật mạnh mái tóc dài của mình rồi cố gắng bịt tai lại, hễ tóm lấy thứ gì thì lập tức ném thẳng xuống đất.
Nhưng mà cô ấy vẫn không thể thoát ra được, cô ấy không tài nào thoát khỏi biển máu đỏ thẫm ấy, cũng không tài nào dứt được nỗi đau thấu tận xương tủy.
"Đau... Tôi đau quá..."
Tô Thu Quỳnh ôm chặt ngực mình, nơi đó thật sự rất đau, cô ấy cứ ôm chặt như thế, không thể thở nổi.
Cô liếc mắt nhìn mảnh kính vỡ dưới đất, không quan tâm đến bất cứ thứ gì nữa, cầm một mảnh vỡ lên rạch mạnh vào cổ tay.
"Tô Thu Quỳnh!"
"Thu Quỳnh!"
Chiến Mục Hàng và Nhan Nhã Tịnh đều hành động rất nhanh nhưng khi hai người giật lại mảnh kính vỡ ấy, Tô Thu Quỳnh đã rạch một đường không nông không sâu lên cổ tay mình rồi.
May mà phòng bệnh VIP có hộp thuốc dự phòng, Nhan Nhã Tịnh vội vàng cầm máu cho Tô Thu Quỳnh, vừa cầm máu vừa nói với cô ấy: "Thu Quỳnh, cậu bình tĩnh lại đi! Cậu bình tĩnh lại đi mà! Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, cậu đừng đau khổ nữa được không?"
"Thu Quỳnh, mình biết cậu rất đau, rất rất đau, nhưng mai này chúng ta sẽ ngày một tốt hơn, cậu sẽ không gặp gã đàn ông cặn bã nào nữa, sau này cậu sẽ tốt hơn rất nhiều. Thu Quỳnh à, cậu đừng tự tổn thương mình nữa được không?"
Môi Chiến Mục Hàng nhợt nhạt, anh ta bỗng không còn chút sức lực nào để nói với Tô Thu Quỳnh cả.
Thấy Chiến Mục Hàng cứ đứng sững ra đó, Nhan Nhã Tịnh tức giận hét vào mặt anh ta: "Chiến Mục Hàng, giờ anh biến đi được chưa? Thu Quỳnh phải chết trước mặt anh thì anh mới hả dạ đúng không?"
Chết...
Chiến Mục Hàng lảo đảo lùi lại, một người mạnh mẽ như anh ta lại suýt ngã xuống.
Anh ta không muốn Tô Thu Quỳnh chết, từ trước đến nay anh ta chưa bao giờ thật sự muốn Tô Thu Quỳnh chết cả, Tô Thu Quỳnh nợ anh ta nhiều điều như vậy, sao anh ta có thể để cô ấy chết chứ!
Cô ấy lấy tư cách gì để chết!
"Cút! Chiến Mục Hàng, anh cút đi cho tôi! Anh đừng hòng ép Tô Thu Quỳnh đến bước đường cùng! Tôi quyết không để anh thực hiện được đâu! Chiến Mục Hàng, anh cút nhanh giùm tôi đi!"
Nếu là trước đây, ai mà dám hét lớn trước mặt anh ta, còn dám bắt anh ta cút đi như vậy thì Chiến Mục Hàng nhất định sẽ xé xác kẻ đó ra làm trăm mảnh.
Vậy mà hôm nay nghe thấy những lời nói đó của Nhan Nhã Tịnh, Chiến Mục Hàng lại ngoan ngoãn cút xéo.
Vì anh ta sợ rằng nếu anh ta nán lại đây lâu hơn thì Tô Thu Quỳnh sẽ tiếp tục không khống chế được bản thân mà làm tổn thương chính mình.
Sao Tô Thu Quỳnh có thể chết như thế được!
Cô ấy không được chết! Cô ấy chết rồi thì yêu hận tình thù giữa hai người họ phải tính sao đây?
Sau khi Nhan Nhã Tịnh xử lý tốt vết thương cho Tô Thu Quỳnh rồi cho cô ấy uống thuốc an thần, cuối cùng cô ấy cũng yên lặng ngủ thiếp đi.
Nhìn gương mặt nhỏ nhắn tiều tụy của Tô Thu Quỳnh, lòng Nhan Nhã Tịnh đau như bị kim châm.
Cô đã được hạnh phúc, niềm hạnh phúc lớn lao không gì sánh bằng, nhưng khi nào hạnh phúc mới đến với Tô Thu Quỳnh đây?
Nhan Nhã Tịnh không tin thần Phật, nhưng giờ đây, cô chắp tay trước ngực thành tâm cầu nguyện, cô nguyện bản thân trải qua chín chín tám mươi mốt khổ nạn, chỉ mong sao hạnh phúc sẽ mở cửa với Tô Thu Quỳnh mà thôi.
Để tiện chăm sóc Tô Thu Quỳnh, những đêm gần đây Nhan Nhã Tịnh đều ở lại bệnh viện.
Lưu Thiên Hàn phòng không gối chiếc qua đêm dài, trở thành "oán phu ngóng chờ vợ về" đích thực.
"Oán phu ngóng chờ vợ về" buồn thiu, đành vâng lệnh bà xã đại nhân điều tra chân tướng chuyện xảy ra với Tô Thu Quỳnh.
Nói là điều tra chân tướng chuyện xảy ra với Tô Thu Quỳnh nhưng thực chất là điều tra xem An Tình đã hãm hại Tô Thu Quỳnh bằng cách nào.
Với thế lực của Lưu Thiên Hàn thì điều tra rõ ràng chuyện nhỏ này dễ như trở bàn tay.
Anh vốn không thích xen vào chuyện người khác, nhưng để Nhan Nhã Tịnh được vui, anh vẫn định đả kích Chiến Mục Hàng một trận.
Lưu Thiên Hàn gọi điện cho Chiến Mục Hàng trong tâm trạng hơi chán chường: "Chiến Thất, dạo này chán quá, đã điều tra một chuyện."
"Chuyện gì?" Chiến Mục Hàng hỏi theo phản xạ.
"Bốn người đàn ông kia là do An Tình thuê chứ không phải Tô Thu Quỳnh." Nói câu này xong, Lưu Thiên Hàn cúp máy cái rụp khiến Chiến Mục Hàng tức lồng lộn, hối hận vì quyết định sai lầm lúc ban đầu.
Lưu Thiên Hàn vừa muốn gọi điện cho cô gái trong lòng để nấu cháo tình yêu màu hường thì đột nhiên điện thoại đổ chuông.
Thấy là cuộc gọi đến của Nhạc Dũng, anh bất giác nhíu mày.
Đêm hôm khuya khoắt, hai thằng đàn ông có chuyện gì hay đâu mà gọi điện tới làm gì cơ chứ!
Dù nghĩ vậy nhưng anh vẫn nhận máy của Nhạc Dũng.
Trong giọng nói của Nhạc Dũng ẩn chứa sự phấn khởi khó tả: "Đại ca, đã tìm được người phụ nữ năm năm trước rồi!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.