Thấy cuối cùng Tô Thu Quỳnh cũng ngoan ngoãn, An Trí Dũng mới dừng động tác trên chân lại. Ánh trăng lạnh lẽo chiếu lên trên mặt anh ta, lúc này nhìn anh ta giống như một con thú hung dữ ăn thịt người không nhả xương. Anh ta tiện tay ném áo khoác của mình sang một bên, cong môi, tinh thần thoải mái mà đi đến trước mặt Tô Thu Quỳnh. Anh ta vươn tay, đúng lúc muốn túm lấy bả vai Tô Thu Quỳnh để nhấc cô ấy lên, giọng nói đầy nôn nóng và đau lòng của Nhan Nhã Tịnh vang lên trong bầu trời đêm. “Thu Quỳnh!” Ánh đèn xe thể thao của Lưu Thiên Hàn vừa vặn chiếu lên trên người Tô Thu Quỳnh và An Trí Dũng, cô có thể nhìn thấy rõ ràng một viên đá dưới người Tô Thu Quỳnh, bị nhuộm đỏ màu máu. Mắt Nhan Nhã Tịnh đỏ ngầu, cô không chờ Lưu Thiên Hàn mà xông về An Trí Dũng và Tô Thu Quỳnh như thể đang phát điên, một đấm đánh thẳng vào mặt An Trí Dũng không chút do dự. “Anh đã làm gì Thu Quỳnh?! Rốt cuộc anh đã làm gì Thu Quỳnh?!” Bây giờ Nhan Nhã Tịnh thật sự muốn giết người, cho dù giết người có phạm pháp thì cô cũng muốn băm tên khốn nạn An Trí Dũng này ra thành trăm mảnh. Chưa đợi An Trí Dũng phản ứng lại, Nhan Nhã Tịnh lại hung dữ đấm thêm một đấm lên mặt anh ta. “An Trí Dũng, nói đi, rốt cuộc anh đã làm gì Thu Quỳnh?! Ai cho phép anh bắt nạt Thu Quỳnh như vậy! Tôi phải giết anh!” Nhan Nhã Tịnh đã hoàn toàn đánh mất lý trí, cô nhận được tin nhắn cầu cứu của Tô Thu Quỳnh là nhanh chóng chạy đến đây ngay, suốt đoạn đường Lưu Thiên Hàn vượt mấy cái đèn đỏ, nhưng họ vẫn đến muộn. Tên khốn nạn An Trí Dũng này, anh ta bắt nạt Tô Thu Quỳnh thành ra thế nào vậy hả! Có băm anh ta thành trăm mảnh cũng còn quá dễ dãi với anh ta! An Trí Dũng trước giờ không phải là người chịu thiệt, ăn mấy đấm của Nhan Nhã Tịnh liên tiếp, anh ta đỏ hết cả mắt. Sức lực của anh ta lớn hơn Nhan Nhã Tịnh, anh ta thô bạo đẩy Nhan Nhã Tịnh, Nhan Nhã Tịnh lui về phía sau vài bước. Vốn dĩ An Trí Dũng vẫn muốn dạy cho Nhan Nhã Tịnh một bài học, nhưng khi anh ta nhìn thấy rõ mặt của Nhan Nhã Tịnh, trong mắt anh ta lập tức hiện lên vẻ thèm muốn. “Nhan Nhã Tịnh? Đã lâu không gặp!” An Trí Dũng liếm môi: “Cô đến cũng tốt lắm! Hai người quá nhàm chán, vừa hay tối hôm nay cả ba người chúng ta có thể cùng chơi đôi…” Mấy chữ sau còn chưa kịp thốt ra thì miệng của An Trí Dũng đã ăn một cú đấm mạnh, cú đấm này của Lưu Thiên Hàn đánh rất tàn nhẫn, đấm gãy luôn răng cửa của An Trí Dũng. An Trí Dũng đau đớn che miệng, anh ta tức giận quát mắng: “Thằng nào vậy! Mày dám đánh cả tao, xem tao có đánh chết mày không!” Hai mắt An Trí Dũng trừng to, dáng vẻ hung dữ tàn bạo, nhưng bởi vì thiếu mất răng cửa nên khi nói chuyện có gió lùa vào, phát âm cũng không rõ ràng, nhìn thật sự chẳng có chút khí thế nào. Đặc biệt là khi anh ta nhìn thấy rõ người đánh mình là Lưu Thiên Hàn, anh ta càng giống như quả bóng cao su bị xì hơi. Anh ta rất sợ Lưu Thiên Hàn, nhưng chịu thiệt như thế thì anh ta lại không cam lòng, anh ta vẫn cố cứng đầu cứng cổ quát lên với Lưu Thiên Hàn: “Anh Lưu, sao anh vô lí thế! Anh với anh rể em là anh em tốt, sao anh lại đi giúp đỡ con điếm Nhan Nhã Tịnh này mà bắt nạt em!” Con điếm?! Lưu Thiên Hàn nhíu mày, miệng của An Trí Dũng này đúng là bẩn thỉu, quả nhiên ngứa đòn mà! Suy nghĩ không bằng hành động, Lưu Thiên Hàn đã đấm thêm một cú mạnh vào miệng của An Trí Dũng. An Trí Dũng đau đến mức liên tục chửi bậy, anh ta cảm thấy một cái răng cửa khác ở trên mặt cũng sắp sửa rụng mất rồi! Anh ta còn chưa kịp bình tĩnh lại thì Lưu Thiên Hàn lại vung liên tiếp mấy nắm đấm lên mặt anh ta, sức lực của Lưu Thiên Hàn lớn như thế, mỗi một đấm đều khiến An Trí Dũng cảm thấy đầu của bản thân như sắp bị anh đánh nát vậy. “An Trí Dũng, tôi mặc kệ miệng của cậu bẩn ra sao! Nhưng cậu dám nói người phụ nữ của tôi, thì tôi đập nát miệng của cậu!” Nói xong, Lưu Thiên Hàn lại một cước đạp về phía cái miệng đang hơi hé ra của An Trí Dũng một cách không khách sáo. An Trí Dũng đau đến mức mà mãi vẫn không thể tỉnh táo nổi, răng cửa đã rụng mất hai cái, tất nhiên anh ta cực kỳ oán hận. Nhưng anh ta đâu đánh lại được Lưu Thiên Hàn! Bất luận hiện tại anh ta có tức giận đến mức nào, thì anh ta chỉ có thể chịu đòn! Nhìn thấy chiếc xe thể thao của Chiến Mục Hàng nhanh chóng dừng lại ở bên cạnh xe của Lưu Thiên Hàn, ngay sau đó anh ta vội vàng bước ra khỏi xe, An Trí Dũng lập tức tự tin hơn. “Anh rể, mau đến cứu em! Anh Lưu sắp đánh chết em!” An Trí Dũng? Nghe thấy giọng của An Trí Dũng, sắc mặt của Chiến Mục Hàng lập tức càng xấu hơn. Anh ta vĩnh viễn không thể quên được chuyện An Trí Dũng sàm sỡ Tô Thu Quỳnh trước mặt tất cả mọi người ở trong quán bar. Tuy rằng An Trí Dũng nói là do Tô Thu Quỳnh chủ động quyến rũ mình, nhưng trong lòng anh ta biết rõ Tô Thu Quỳnh thật sự khinh thường mấy tên háo sắc như An Trí Dũng! Đêm nay Tô Thu Quỳnh bị anh ta bỏ lại nơi này, tại sao An Trí Dũng lại xuất hiện ở đây? Trong lòng của Chiến Mục Hàng đột nhiên xuất hiện một dự cảm cực kỳ xấu, đặc biệt là khi ngửi thấy mùi máu thoang thoảng trong không khí, dự cảm xấu trong lòng anh ta càng lớn hơn. Anh ta cảm thấy gần đây anh ta có bệnh mà, rõ ràng hận Tô Thu Quỳnh hận gần chết, anh ta cũng quyết tâm muốn bỏ cô ấy một mình ở nơi hoang sơ vắng vẻ này, dạy cho cô ấy một bài học. Nhưng anh ta lái xe đi được nửa đường, anh ta lại mềm lòng. Anh ta lo lắng cho người phụ nữ Tô Thu Quỳnh làm tức chết người không đền mạng này, cô ấy ở một mình tại nơi hoang tàn vắng vẻ này sẽ sợ hãi, sẽ khóc. Anh ta thật sự rất sợ Tô Thu Quỳnh khóc, cô ấy vừa khóc là trái tim của anh ta bị bóp nghẹt lại tới không tài nào hô hấp được. Cho nên, mặc kệ anh ta có tức Tô Thu Quỳnh đến đâu, thì anh ta vẫn quay đầu xe, quay lại đón Tô Thu Quỳnh. “Anh rể, cứu mạng! Cứu mạng!” Thấy Lưu Thiên Hàn lại tiếp tục đấm đá lên người anh ta, An Trí Dũng hét thất thanh: “Anh rể, anh mau cứu em với! Anh Lưu thật sự muốn giết em!” “Lưu Thiên Hàn, rốt cuộc đã có chuyện gì?!” Dù sao An Trí Dũng cũng là em trai của An Tình, Chiến Mục Hàng không thể mặc kệ sống chết của anh ta được, thấy miệng anh ta đầy máu, hiển nhiên bị thương không nhẹ, anh ta vội vàng tiến đến muốn ngăn Lưu Thiên Hàn lại. Chiến Mục Hàng vừa mới đỡ được nắm đấm của Lưu Thiên Hàn, giọng nói nôn nóng của Nhan Nhã Tịnh đã vọng vào tai anh ta. “Thu Quỳnh, cậu tỉnh lại đi! Cậu mau tỉnh lại đi! Thu Quỳnh, cậu cố chịu đựng, mình đưa cậu đến bệnh viện! Mình sẽ đưa cậu đến bệnh viện ngay bây giờ! Cậu nhất định phải cố lên!” Hai tròng mắt của Nhan Nhã Tịnh đỏ hoe, giọt nước mắt vừa mới chảy xuống từ khóe mắt, trong mắt cô đã lập tức phủ đầy nước mắt. Cô là bác sĩ nên vẫn phải có năng lực phán đoán này, cô đã kiểm tra qua vết thương của Tô Thu Quỳnh, con của cô ấy không giữ được nữa. Nhan Nhã Tịnh ôm chặt lấy Tô Thu Quỳnh: “Thu Quỳnh, rất xin lỗi, mình đến muộn! Thu Quỳnh, cậu nhất định phải cố gắng chịu đựng! Cậu không thể xảy ra chuyện gì được! Mình với An Bảo và An Mỹ đều không thể mất cậu được!” Tình hình hiện tại của Tô Thu Quỳnh thật sự rất không tốt, mạch đập của cô ấy yếu đến đáng sợ, Nhan Nhã Tịnh rất sợ cô ấy sẽ ngủ mãi như vậy không tỉnh nữa. “Anh Lưu, chúng ta mau đưa Thu Quỳnh đến bệnh viện!” Đương nhiên Nhan Nhã Tịnh hy vọng Lưu Thiên Hàn đánh An Trí Dũng càng tàn nhẫn càng tốt, nhưng cô sợ Tô Thu Quỳnh sẽ xảy ra chuyện gì không may. Trong khoảnh khắc sống chết, một phút, một giây đều có khả năng sẽ quyết định sự sống hay chết của một sinh mệnh, Tô Thu Quỳnh không thể kéo dài thời gian thêm được nữa! Lúc này, Chiến Mục Hàng cũng nhìn thấy Tô Thu Quỳnh trong lòng Nhan Nhã Tịnh. Tô Thu Quỳnh của hôm nay mặc một cái áo khoác màu kaki, bên trong áo khoác còn mặc áo lông màu đen và quần leggings, nhưng hiện tại vạt áo khoác của cô ấy đã nhuộm một màu máu đỏ tươi. Cái này phải chảy bao nhiêu máu, thì mới có thể nhuộm lớp ngoài của áo khoác thành màu như này?! Không chỉ có áo khoác của cô ấy, ngay cả cục đá dưới người của cô ấy cũng bị nhuộm đỏ màu máu!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]