Lưu Thiên Hàn lại nhìn tin tức trên mạng, trong lòng càng phiền hơn. Cậu Hách và Nhan Nhã Tịnh trai tài gái sắt, giá trị nhan sắc của hai bảo bối nhỏ nghịch thiên. Cậu Hách và Nhan Nhã Tịnh trời sinh một đôi, vừa gặp đã yêu sống chết có nhau. Xem cung hoàng đạo, Cậu Hách và Nhan Nhã Tịnh lại càng xứng. … … Lưu Thiên Hàn gắt gỏng ném điện thoại qua một bên, Nhan Nhã Tịnh đã sinh con với Hách Trung Văn, chuyện này, anh không thể nào thay đổi, anh cũng sẽ không để ý. Nhưng mà cái trời sinh một đôi này là cái gì, quá mẹ nó bực mình, mấy nhà báo này, đều là mắt mù sao, rõ ràng là anh với Nhan Nhã Tịnh càng xứng hơn có được không! Sau khi buồn bực một lúc, Lưu Thiên Hàn lại lấy điện thoại của mình, nhìn trên mạng lại có một đám đảng CP của Hách Trung Văn và Nhan Nhã Tịnh điên cuồng dựng topic cho bọn họ, Lưu Thiên Hàn nghĩ nghĩ, sau khi đăng nhập vào, cũng bình luận một cái trên mạng. “Nhan Nhã Tịnh và Hách Trung Văn không có quan hệ người yêu, Lưu Thiên Hàn tôi mới là bạn trai chính quy của Nhan Nhã Tịnh.” Lưu Thiên Hàn mới bình luận này xong, bên dưới, đã có những bình luận liên tục. “Mọi người mau đến xem, tên ngốc tự xưng là Cậu Lưu kia lại đến rồi! Anh ta còn là bạn trai chính quy của Nhan Nhã Tịnh nữa chứ! Nếu tôi là Nhan Nhã Tịnh, cho dù tôi tìm bê đê Thái Lan, cũng không tìm loại ngu ngốc này!” “Ha ha ha ha, thẳng ngốc này giả làm Cậu Lưu có phải là giả đến nghiện rồi không! Thật là ngu ngốc năm nào cũng có, năm nay lại đặc biệt nhiều!” “Để tôi cười ba phút, tên ngốc bây giờ, đều thích ra ngoài làm trò hề sao?! … … Ngu ngốc?! Gương mặt tuấn tú của Lưu Thiên Hàn lập tức mây đen bao phủ, anh lành lạnh liếc qua Nhạc Dũng ngồi ở đối diện mình: “Nhạc Dũng, cậu cảm thấy tôi trông giống ngu ngốc?” Nhạc Dũng đang tập trung giúp Lưu Thiên Hàn sửa sang lại văn kiện, nghe thấy Lưu Thiên Hàn nói vậy, anh ta thiếu chút nữa phun một ngụm máu ra trên văn kiện. Anh ta không biết Lưu Thiên Hàn đây là trúng gió gì, anh ta yếu ớt nuốt nước miếng, rồi mới cân nhắc nói: “Lão đại, anh đương nhiên không trông giống ngu ngốc rồi! Sao anh lại có thể trông giống như thế được!” Vì biểu đạt sự đáng tin trong lời nói, Nhạc Dũng còn có chút chân chó cười khan mấy tiếng. Nghe tiếng cười có chút lúng túng của Nhạc Dũng, Lưu Thiên Hàn không khỏi nhớ đến bình luận: “Để tôi cười ba phút” trên mạng, anh buồn bực đến độ tâm cũng u ám. Rõ ràng, anh mới là chồng của Nhan Nhã Tịnh danh chính ngôn thuận, lại luôn có một loại cảm giác không danh chính ngôn thuận. Không được, anh phải nghĩ cách dưới tình huống không chọc giận Nhan Nhã Tịnh, nhanh chóng chiếu cáo thiên hạ quan hệ giữa anh và Nhan Nhã Tịnh. Trầm mặc một lúc lâu, Lưu Thiên Hàn lạnh giọng ra lệnh: “Nhạc Dũng, sau tám giờ tối nay, tôi không muốn bình thấy bất kỳ tin tức nào giữa Nhan Nhã Tịnh với người nào khác!” Nhạc Dũng đẩy gọng kính tơ vàng trên sống mũi, anh ta lập tức hiểu ra, khó trách đại ca lại trở nên kỳ quái như vậy, thì ra, là ghen à! Nhưng mà nói lại, từ sau khi đại ca yêu đương với cô Nhan, đại ca càng ngày càng có hơi thở nhân gian. Đại ca ngạo kiều ghen tuông thật đáng yêu! Buổi tối sau khi Lưu Thiên Hàn về Tầm Viên, vốn là dịnh dùng khí thế áp đảo Nhan Nhã Tịnh, để cô cho anh một danh phận trước mặt công chúng. Ai ngờ, anh vừa mới vào phòng, Nhan Nhã Tịnh đã nhảy lên người anh, đôi môi đỏ bừng, giống như là một con mèo nhỏ, đã đáp lên môi anh. Cảm nhận được sự mềm mại trên môi mình, tất cả những cảm giác khó quên trong lòng, đều biến thành một dòng nước xuân dịu dàng. Thôi, nhìn vào sự hiểu chuyện của của cô, chuyện cô để anh biến thành oán phụ khuê phòng trước đó anh không so đo với cô. Dù sao, anh đã sớm quyết định cầu hôn cô rồi, chờ đến lúc bọn họ bổ sung hôn lễ, tất cả mọi người trong thiên hạ đều biết, Lưu Thiên Hàn anh mới là người đàn ông của Nhan Nhã Tịnh. Tâm trạng Nhan Nhã Tịnh, quả thật không tệ, cô cọ rồi lại cọ trên người Lưu Thiên Hàn: “Cậu Lưu, hôm nay video người đẹp cứu anh hùng của Nhan Vũ Trúc, em xem rồi, anh thật sự quá đẹp trai!” Nhan Nhã Tịnh giống như thể hiện công khai chủ quyền, ôm cổ Lưu Thiên Hàn: “Cậu Lưu, em chính là thích anh mạnh tay bẻ hoa! Anh làm rất tốt, lần sau tiếp tục giữ vững!” “Mạnh tay bẻ hoa…” Lưu Thiên Hàn ý tứ sâu xa nhớ kỹ từ này, ánh mắt của anh, dần dần trở nên sâu hơn: “Thì ra, em thích cái kiểu này!” Cái gì gọi là cô thích cái kiểu này?” Nhan Nhã Tịnh có chút mơ hồ, cô nói cái từ đó, rõ ràng là khen anh không bị Nhan Vũ Trúc mê hoặc có được không! Vì sao cô cảm thấy, cái từ này bị anh trầm thấp khêu gợi nói ra, cứ không thuần khiết vậy chứ? Nhan Nhã Tịnh còn chưa hiểu được lời này của Lưu Thiên Hàn là có ý gì, Lưu Thiên Hàn xoay người một cái, mang theo cô cùng lăn lên mặt giường lớn mềm mại. “Đêm nay, anh sẽ mạnh tay bẻ…” Khuôn mặt nhỏ của Nhan Nhã Tịnh đỏ đến mức sắp xuất huyết, cô trực tiếp vùi mặt vào trong ngực anh: “Cậu Lưu, anh không biết xấu hổ.” Mặc dù miệng thì nói Lưu Thiên Hàn không biết xấu hổ, nhưng kỳ thật trong lòng Nhan Nhã Tịnh lại yêu chết cái không biết xấu hổ của anh. Nhan Nhã Tịnh thật sự cảm thấy mình rất may mắn, người đàn ông này, ở trước mặt người khác, luôn có một dáng vẻ cấm dục lại lạnh lùng băng sơn, nhưng mà ở trước mặt cô, anh sẽ đùa giỡn cô, sẽ sàm sỡ cô, còn có thể nói mấy lời tâm tình làm cô đỏ mặt đến mang tai. Cô nghĩ, thế giới lớn như vậy, cũng chỉ có một mình cô, từng thấy dáng vẻ không biết xấu hổ như vậy của Cậu Lưu, cô giống như, biết được một bí mật to lớn. Cùng với người không biết xấu hổ, đương nhiên phải làm việc không biết xấu hổ, Lưu Thiên Hàn lại không biết xấu hổ thêm chút nữa, điện thoại của anh, đã dồn dập reo lên. Nhan Nhã Tịnh xoay mặt, nhìn thấy trên hiển thị cuộc gọi đến trên màn hình điện thoại. Cung Tư Mỹ. Nhan Nhã Tịnh cho rằng, hai người bọn họ đã đi đến bước này rồi, Lưu Thiên Hàn sẽ trực tiếp không quan tâm đến điện thoại của Cung Tư Mỹ, ai ngờ, anh lại đứng lên nhận cuộc điện thoại này. Cô không nghe được Cung Tư Mỹ nói cái gì, cô chỉ nghe Lưu Thiên Hàn kích động nói một câu: “Được, anh lập tức qua đó.” Từ trước đến nay Lưu Thiên Hàn luôn tỉnh báo bình tĩnh, cô hiếm khi thấy anh kích động như vậy, cô nghi hoặc trong lòng, cô còn chưa kịp hỏi anh Cung Tư Mỹ tìm anh có chuyện gì, anh cũng đã chỉnh lại áo quần xuống giường. “Nhan Nhã Tịnh, anh ra ngoài một chút.” Nói xong lời này, Lưu Thiên Hàn cũng nhanh chóng bước ra ngoài. Sau khi Lưu Thiên Hàn rời đi, Nhan Nhã Tịnh một mình nằm trên giường lớn, cô đột nhiên cảm thấy có chút lạnh, cô bảo mình không nên suy nghĩ bậy bạ, có lẽ, Cậu Lưu thật sự có chuyện gì đó gấp! Lát nữa đợi Cậu Lưu quay về, hỏi rõ anh là được. Giữa người yêu, nghi ngờ, ảnh hưởng tình cảm nhất, cô sẽ không nghi ngờ Cậu Lưu linh tinh. Vẫn luôn đợi đến đêm khuya, Lưu Thiên Hàn vẫn chưa về, trong lòng Nhan Nhã Tịnh càng lúc càng loạn, cô nam quả nữ, củi khô, lửa cháy, có chuyện gì, mấy tiếng đồng hồ vẫn chưa giải quyết xong sao! Nhan Nhã Tịnh không muốn để những suy nghĩ bát nháo như vậy tiếp tục tra tấn mình, cô nghĩ nghĩ, vẫn là gọi cho Lưu Thiên Hàn. Chỉ là, trong điện thoại truyền đến, không phải là giọng của Lưu Thiên Hàn, mà là giọng của Cung Tư Mỹ. “Anh Cửu, anh thật lợi hai! A…Anh Cửu, em không chịu nổi! A… anh Cửu…A…Ưm…”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]