Cơ thể Nhan Nhã Tịnh hơi dừng lại, không thể không nói, Thịnh Vân Hiên thật sự khiến cô rất thất vọng, ấn tượng lúc đầu mà Thịnh Vân Hiên cho cô là cao quý, tao nhã, cô cứ nghĩ bà ta cũng thấu tình đạt lý như Lục Diễm Mai, không ngờ, bà ta càng quen cao cao tại thượng ra lệnh cho người khác. Lời nói của Thịnh Vân Hiên khiến Nhan Nhã Tịnh rất khó chịu, nhưng, cô cũng có thể hiểu cho Thịnh Vân Hiên. Người như Thịnh Vân Hiên, cao cao tại thượng, tự cho mình được nuông chiều, sao có thể quan tâm đến cảm nhận của người khác chứ. Hơn nữa, cho dù ở trong mắt ai, cô và cậu Lưu, đều không xứng với nhau. Chỉ là, cho dù người trên cả thế giới này đều cảm thấy cô không xứng với cậu Lưu, chỉ cần cậu Lưu cần cô, cô sẽ không rời không bỏ. Tình yêu của cô, là vì để cô và cậu Lưu đều vui vẻ, hạnh phúc, chứ không phải vì lấy lòng người trên toàn thế giới. Nhan Nhã Tịnh quay mặt lại, trong mắt cô, là một sự ngang bướng, kiên trì khó có thể phá hủy được. “Dì Thịnh, xin lỗi, phải khiến dì thất vọng rồi, cho dù dì cho cháu suy nghĩ bao lâu, cháu cũng sẽ không rời khỏi Thiên Hàn!” Sau khi trầm mặc một lúc, Nhan Nhã Tịnh lại nói thêm một câu: “Muốn cháu từ bỏ Thiên Hàn, trừ khi, anh ấy chủ động chia tay với cháu!” Nói xong câu này, Nhan Nhã Tịnh cũng không ở lại nữa, sải bưởi đi ra khỏi quán cafe. Nhan Nhã Tịnh vừa rời đi, Cung Tư Mỹ đợi ở bên ngoài đã vội vàng đi vào, cô ta ôm lấy cánh tay Thịnh Vân Hiên: “Dì Thịnh, Nhan Nhã Tịnh nói như thế nào? Cô ta có muốn rời hỏi anh Thiên Hàn không?” “Cô ta nói, muốn cô ta từ bỏ Thiên Hàn, trừ khi Thiên Hàn chủ động chia tay với cô ta!” Trong giọng nói của Thịnh Vân Hiên rõ ràng mang theo sự tức giận, nếu như Lưu Thiên Hàn đồng ý chia tay với Nhan Nhã Tịnh, bà ta còn phải đi tìm Nhan Nhã Tịnh? Thịnh Vân Hiên vốn dĩ đã có ấn tượng không tốt với Nhan Nhã Tịnh, bà ta quen với việc người khác thuận theo mình, lần này Nhan Nhã Tịnh lại từ chối bà ta, ấn tượng của bà ta với Nhan Nhã Tịnh càng xấu hơn, cũng càng quyết tâm muốn chia rẽ Nhan Nhã Tịnh và Lưu Thiên Hàn. Nếu như không phải từ nhỏ bà ta đã được dạy dỗ phải tao nhã, muốn duy trì tác phong, lúc nãy bà ta nhất định đã cho Nhan Nhã Tịnh một cái tát, nói cô là là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga! Cung Tư Mỹ cũng cảm nhận được cơn tức giận của Thịnh Vân Hiên, cô ta vui vẻ thêm dầu vào lửa. “Dì Thịnh, Nhan Nhã Tịnh đúng là quá đáng mà, cô ta sao có thể nói chuyện với dì như vậy!” Cung Tư Mỹ thân thiết an ủi Thịnh Vân Hiên: “Dì Thịnh, dì đừng tức giận nữa, bị loại người này làm cho tức giận đến hại người, không đáng đâu.” “Nhan Nhã Tịnh chủ động quyến rũ Hàn Trung Văn, cô ta đã sinh cho Hàn Trung Văn hai đứa con, anh Thiên Hàn chỉ là nhất thời hồ đồ, mới ở bên cô ta, cháu nghĩ, sớm muộn gì cũng có một ngày anh Thiên Hàn sẽ hiểu ra.” “Tư Mỹ, vẫn là cháu hiểu chuyện. Cháu yên tâm, dì sẽ không để cho Thiên Hàn phụ lòng cháu.” Thịnh Vân Hiên vỗ nhẹ lên mu bàn tày của Cung Tư Mỹ, khẽ nói. Bà ta cũng không hiểu được, con trai bà ta thông minh như vậy, trên phương diện tình cảm sao có thể hồ đồ như thế chứ! Cho dù Nhan Nhã Tịnh xuất thân nghèo hèn, bà ta cũng không tính toán, chỉ cần con trai thích, bà ta cũng sẽ yêu ai yêu cả đường đi, thích Nhan Nhã Tịnh, nhưng Nhan Nhã Tịnh, bản thân cô ta không sạch sẽ! Điều càng quan trọng là, Hàn Trung Văn còn là cháu bên ngoại của Lưu Thiên Hàn, nếu như Nhan Nhã Tịnh và Lưu Thiên Hàn ở bên nhau, Thịnh Vân Hiên không biết, Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ gọi Lưu Thiên Hàn là ông cậu hay là ba, nên gọi bà ta là bà nội hay là cụ ngoại. Loạn rồi, quá loạn rồi! Đây quả thật chính là loạn luân! Thịnh Vân Hiên càng nghĩ càng bực, bà ta không muốn làm một bà mẹ chồng ác độc chia rẽ con trai và người yêu, nhưng, Nhan Nhã Tịnh quá quá đáng, bà ta tuyệt đối không thể cho phép Nhna Nhã Tịnh khiến cả nhà họ Lục nhà bọn họ chướng khí mịt mù! Nhan Nhã Tịnh vừa về đến phòng bệnh của Tô Thu Quỳnh, thì nhận được điện thoại của Lưu Thiên Hàn. “Nhã Tịnh, mẹ anh đi tìm em có đúng không?” Nhan Nhã Tịnh không biết tại sao Lưu Thiên Hàn lại biết chuyện xảy ra ngày hôm nay, cô cũng không có ý định giấu Lưu Thiên Hàn, khẽ trả lời: “Ừ.” “Nhã Tịnh, cho dù mẹ anh có nói gì, cũng cũng cần phải quan tâm.” Lưu Thiên Hàn ở đầu bên kia điện thoại có thể cảm nhận rõ ràng sự ủ rũ của Nhan Nhã Tịnh, anh có thể đoán ra, hôm nay Thịnh Vân Hiên đã nói gì đó với Nhan Nhã Tịnh. Anh biết, Nhan Nhã Tịnh có sự kiêu ngạo và quật cường của mình, lời nói của Thịnh Vân Hiên nhất định sẽ làm tổn thương đến lòng tự trọng của cô, nghĩ đến sự ủy khuất trong lòng cô, anh lại đau đến xé lòng. “Cậu Lưu, anh yên tâm đi, em sẽ không để trong lòng đâu, có lẽ có một ngày, dì Thịnh sẽ thích em đó!” “Nhã Tịnh, cho dù người khác nói gì, cũng đều không quan trọng, chỉ cần anh yêu em, là đủ rồi.” Lưu Thiên Hàn thật sự muốn lao đến trước mặt Nhan Nhã Tịnh, ôm chặt cô vào lòng, dịu dàng an ủi, nhưng bây giờ anh phải lên máy bay, chuyện ở nước ngoài, không thể chậm trễ, anh chỉ có thể nói vài lời an ủi cô qua điện thoại. “Cậu Lưu, em cũng yêu anh, rất yêu rất yêu anh, nêu, cho dù xảy ra chuyện gì, em cũng sẽ không rời khỏi anh. Trừ khi anh không cần em nữa.” “Nhã Tịnh, đừng nói những lời ngốc nghếch.” Lưu Thiên Hàn vô cùng chắc chắn nói: “Cho dù anh không cần bản thân mình cũng sẽ không không cần em.” Nói rất chân thành, thề non hẹn biển, giống như thật sự có thể biển cạn đá mòn. Đến một ngày, Lưu Thiên Hàn thật sự không cần cô nữa, Nhan Nhã Tịnh mới biết, sự lâu dài như trời đất của mộ người đau đến mức nào. “Cậu Lưu, em biết, anh sẽ không không cần em.” Những lời nói của Thịnh Vân Hiên kia khiến trong lòng Nhan Nhã Tịnh rất hỗn loạn, nhưng sau khi nghe thấy giọng nói của Lưu Thiên Hàn, tất cả sự ủy khuất trong lòng cô, đều bị quét sạch. Cô có thể có được một cậu Lưu tốt như vậy, tu mấy đời cũng không có được, so với sự yêu thương, nuông chiều của cậu Lưu, sự ngăn cản của người khác, đều không đáng nhắc đến. “Cậu Lưu, bây giờ em vẫn chưa đủ tốt, em sẽ cố gắng trở nên tốt hơn, em hi vọng có một ngày có thể trở thành một người thật sự xứng đáng với anh.” “Nhã Tịnh, đừng xem thường bản thân mình.” Lưu Thiên Hàn đau lòng như lại nghiên túc nói: “Nhã Tịnh, anh đã nói rồi, người phụ nữ mà Lưu Thiên Hàn anh yêu, đương nhiên là tốt nhất, Nhã Tịnh, chúng ta đều rất xứng với nhau.” “Nhã Tịnh, chăm sóc bản thân cho thật tốt, đợi anh trở về.” Cúp điện thoại rất lâu, lời nói của Lưu Thiên Hàn vẫn văng vẳng bên tai Nhan Nhã Tịnh. Anh nói, người phụ nữ là Lưu Thiên Hàn anh yêu đương nhiên là tốt nhất. Tốt nhất đó… Lông mày Nhan Nhã Tịnh cong cong, lời nói của cậu Lưu khiến cô có chút lâng lâng, trong lòng cô, cậu Lưu cũng là tốt nhất. Còn tốt hơn cả tốt nhất. “Nhã Tịnh, cậu cười đến mức miệng sắp lật lên rồi, lén lút ăn một hũ mật có đúng không?” Thấy Nhan Nhã Tịnh cười giống như một con ngốc, Tô Thu Quỳnh không khỏi trêu chọc. Nhan Nhã Tịnh sờ khóe miệng không tự chủ mà cong lên của mình: “Rõ ràng như vậy sao?” Tô Thu Quỳnh ghét bỏ lườm cô, cười đến lệnh cả miệng còn không rõ ràng? “Nhan Nhã Tịnh, cậu cười ngốc cái gì đó! Không phải cậu Lưu vừa mới đi, cậu đã có suy nghĩ với người khác giới rồi?” “Tô Thu Quỳnh, cậu mới có suy nghĩ với người khác giới ấy!” Nhan Nhã Tịnh thẹn quá hóa giận nói. “Nhan Nhã Tịnh, mình là phụ nữ có thai, suy nghĩ với người khác giới gì chứ? Khẩu vị của tớ không nặng như vậy?” Tô Thu Quỳnh vuốt ve cái bụng nhỏ của mình, trên mặt mang theo sự dịu dàng, yêu thương của một người mẹ. Tô Thu Quỳnh đang định trêu chọc Nhan Nhã Tịnh câu gì đó, cô chú ý đến một mẩu tin tức, cô vội vàng kéo Nhan Nhã Tịnh đến bên cạnh cô: “Nhan Nhã Tịnh, mau xem đi, lại có người cố tình gây sự rồi!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]