Lâm Tiêu điên cuồng giẫm chân phanh, tay đập mạnh vào trên vô lăng. Anh ta không thể nào ngờ người phụ nữ Tô Thu Quỳnh này lại thật sự không muốn sống! Hoặc có thể nói, cô thà chết cũng không muốn quy tắc ngầm với anh ta! Lâm Tiêu đá vào cửa xe, trong lòng chứa đầy cảm giác thất bại và cả sự phẫn nộ ngập trời, nhưng càng nhiều hơn thế là một chút cảm giác phức tạp mà chính anh ta cũng không rõ. "Tô Thu Quỳnh, người phụ nữ này!" Lâm Tiêu lao đến trước mặt Tô Thu Quỳnh nhanh như một cơn gió. May mà Tô Thu Quỳnh không bị ngã gãy tay gãy chân, nhưng nhìn thoáng qua thì tình trạng của cô ấy cũng không ổn lắm. "Tô Thu Quỳnh, tôi đưa cô đến bệnh viện!" Lâm Tiêu cáu kỉnh thấp giọng chửi thề một tiếng. Anh ta đành chấp nhận số phận bế bổng Tô Thu Quỳnh lên, chuẩn bị đưa Tô Thu Quỳnh đi bệnh viện. Tô Thu Quỳnh vẫn cố chấp, cô giãy dụa hòng thoát khỏi vòng tay của Lâm Tiêu. Nhưng hiện giờ từng lỗ chân lông trên người cô đều đau nhức, cô thật sự không có sức để giãy dụa thoát khỏi Lâm Tiêu. Cô chỉ có thể nhìn Lâm Tiêu đầy cảnh giác, gằn lên từng chữ: "Thả tôi xuống! Tôi không muốn tới bệnh viện!" "Tô Thu Quỳnh, cô có bị tâm thần hay không?" Nghĩ đến dáng vẻ không muốn sống vừa rồi của Tô Thu Quỳnh, Lâm Tiêu lại tức giận đến mức muốn chửi thề. "Cô bị thương rồi, phải đi bệnh viện!" "Tôi không đi!" Tô Thu Quỳnh vẫn ngoan cố: "Tôi không đi bệnh viện. Tôi có chết cũng không đi bệnh viện!" Tô Thu Quỳnh có thể đến bệnh viện để thăm Nhan An Mỹ. Nhưng nếu cô trở thành bệnh nhân thì dù bất kể như thế nào, cô cũng sẽ không đi bệnh viện lần nữa. Những ký ức mà bệnh viện mang lại cho cô quá đỗi đau đớn, mỗi lần cô đến bệnh viện là mỗi lần phải trải qua những giày vò sống không bằng chết. Đứa con của cô là bị đưa đến bệnh viện để phá bỏ, cô cắt cổ tay tự tử cũng là được cấp cứu trong bệnh viện, nhưng những gì cô phải đối mặt tiếp đó chính là chân đấm tay đá của bác sĩ mà Chiến Mục Hàng tìm đến... Những quá khứ này quá đỗi đau thương, chúng khiến cô mãi mãi cảm thấy đau đớn, suốt đời cũng không muốn ngửi mùi thuốc khử trùng của bệnh viện thêm lần nào nữa. Thấy Tô Thu Quỳnh vẫn ngoan cố như vậy, Lâm Tiêu tức giận đến mức muốn xé vụn khuôn mặt lạnh lùng kia của Tô Thu Quỳnh. Nhưng không biết anh ta trúng phải cơn gió nào mà lại không thể ra tay tàn nhẫn với Tô Thu Quỳnh được. Thậm chí, khi nghĩ đến cảnh nhảy ra khỏi xe vừa rồi của Tô Thu Quỳnh, anh ta vẫn còn cảm thấy rùng mình. Vừa rồi Tô Thu Quỳnh nói mình muốn nhảy ra khỏi xe là nhảy thật luôn. Bây giờ cô nói có chết cũng không đi bệnh viện, anh ta lo nếu ép buộc cô đi bệnh viện thì cô sẽ không muốn sống thật. Lâm Tiêu khinh thường bản thân mình đến cùng cực. Rõ ràng là muốn trả thù Tô Thu Quỳnh vì trước đây đã từng ngó lơ anh ta, nhưng hiện giờ anh lại đang lo lắng người phụ nữ đã sỉ nhục anh ta sẽ chết! "Anh đừng chạm vào tôi, mau thả tôi xuống ngay!" Bị Lâm Tiêu ôm chặt như vậy, Tô Thu Quỳnh thật sự không thể chịu được, cô yếu ớt mà gầm gừ: "Buông ra ngay!" "Tô Thu Quỳnh, cái đồ phụ nữ này, cô thật sự muốn chết có phải không?" Lâm Tiêu tức giận ném thẳng Tô Thu Quỳnh vào ghế sau xe. Vì để phòng ngừa cô lại nhảy ra khỏi xe, anh ta đã khoá an toàn từ bên ngoài. Anh ta thở hổn hển mở cửa bước lên xe, còn đạp vào cửa xe mấy cái như trút giận. Anh ta thật sự rất tức giận, nhưng cơn giận này đổ vào trên người Tô Thu Quỳnh chẳng khác gì đấm vào bông. Dù có bực bội đến mấy thì anh ta cũng chỉ có thể trút giận lên chiếc xe thể thao phiên bản giới hạn này. "Tô Thu Quỳnh, cô đừng hòng muốn chết! Dù có chết cũng đừng chết trên xe của tôi!" Tô Thu Quỳnh không muốn ngồi chung một xe với người đàn ông quái gở mà cô vốn không quen biết ngoài đời này. Cô vẫn giữ ý đồ muốn xuống xe, nhưng mà cửa xe đã bị khóa nên cô không xuống được. Lúc nãy khi cô nhảy khỏi xe đúng là không có gãy tay gãy chân gì, nhưng lúc tiếp đất thì va đập vào lưng. Phía sau lưng của cô bây giờ vô cùng đau đớn, sau cú va chạm vừa rồi, cô cảm thấy những mảnh thủy tinh trên lưng đã ghim sâu vào máu thịt cô, chỉ hít thở thôi cũng rất đau. Tô Thu Quỳnh đau đến mức hít ngược một hơi. Rõ ràng lưng đau như thế nhưng đầu óc cô cũng càng ngày càng hỗn loạn. Tầm nhìn trước mắt cũng dần dần nhòa đi, cô cố gắng mở mắt ra nhưng mí mắt trên dưới của cô càng lúc càng vật lộn dữ dội hơn. Tô Thu Quỳnh tự nhủ mình không thể cứ vậy mà ngủ say. Người đàn ông này muốn làm chuyện đó với cô, nếu cô cứ hôn mê như vậy thì chắc chắn đêm nay cô sẽ không tránh khỏi. Tô Thu Quỳnh véo mạnh vào đùi mình, muốn dùng cơn đau để giúp mình duy trì sự tỉnh táo nhất thời. Nhưng mà cơn đau trên lưng còn chẳng giúp cô giữ được tỉnh táo thì chút đau đớn trên đùi vốn không giải quyết được gì. Đèn neon ngoài cửa sổ xe nhấp nháy không ngừng, hàng mi dài như cánh bướm của Tô Thu Quỳnh cũng run rẩy theo sự chuyển động của ánh đèn neon. Cuối cùng, mí mắt của cô từ từ sụp xuống, ý thức của cô lặng lẽ tan biến đi. Người phụ nữ Tô Thu Quỳnh này đột nhiên im lặng như vậy làm Lâm Tiêu hơi bất ngờ. Lúc về đến biệt thự anh ta mới phát hiện, Tô Thu Quỳnh im lặng đến như thế không phải vì đổi tính mà là vì cô đã hôn mê. "Tô Thu Quỳnh!" Lâm Tiêu vỗ vỗ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Thu Quỳnh, cô vẫn dựa vào ghế sau xe mà không nhúc nhích. Lâm Tiêu ôm cô vào lòng, bàn tay to lớn của anh ta trùng hợp đặt vào phía sau lưng cô, anh ta cảm giác lòng bàn tay mình hơi sệt dính. Lúc này anh ta mới nhận ra, trong lòng bàn tay anh ta toàn là máu. Lâm Tiêu lại vô thức sờ soạng sau lưng cô, dường như cảm giác được thứ gì đó nhọn nhọn và sắc bén. Lông mày Lâm Tiêu bất giác nhíu lại, đoạn đường mà Tô Thu Quỳnh lao xuống khi nãy trông trơn bóng không có vật gì, sao trên lưng cô lại bị vật bén nhọn gì đó đâm phải chứ? Cảm thấy trên lưng Tô Thu Quỳnh vẫn còn chảy máu, Lâm Tiêu không dám tiếp tục lề mề nữa mà ôm cô đến thẳng phòng ngủ của mình, định đích thân xử lý vết thương cho cô. Tô Thu Quỳnh bài xích bệnh viện như thế, anh ta không muốn chạm đến giới hạn của cô. Trước đây khi ở nước ngoài anh ta từng được học y, xử lý vết thương trên lưng Tô Thu Quỳnh cũng không thành vấn đề. Lâm Tiêu đoán trên lưng Tô Thu Quỳnh hẳn bị thương không nhẹ, nhưng khi anh ta cởi lớp áo trên người cô ra rồi thấy rõ vết thương, anh ta vẫn không nhịn được mà hít ngược một hơi. Tấm lưng vốn nên nhẵn nhụi ngọc ngà của cô lại bị cắm bởi chi chít những mảnh thủy tinh nhỏ, nhìn sơ qua trông hơi khiếp vía. Điều khiến anh ta không dám tin chính là phần lưng kéo dài cho đến gần bên hông của cô lại có vài vết sẹo rất sâu. Bàn tay to lớn của Lâm Tiêu vô thức rơi vào trên vết sẹo phía sau lưng Tô Thu Quỳnh, một số vết sẹo có lẽ do dấu dao tạo thành, phần còn lại dường như là do các dụng cụ bén nhọn như móc sắc này nọ để lại. Nửa đời trước của Tô Thu Quỳnh được cưng chiều, cao quý vô ngần, cho dù có ngồi tù năm năm thì trên người cũng không nên có những vết sẹo như vậy! Trong lòng Lâm Tiêu tức giận đến mức không nói nên lời, rốt cuộc là ai đã làm tổn thương Tô Thu Quỳnh thành như vậy? Anh ta phải giết chết kẻ đó! Cẩn thận vệ sinh sạch từng mảnh vỡ thủy tinh trên lưng Tô Thu Quỳnh, cầm máu rồi bôi thuốc, chính bản thân Lâm Tiêu cũng không nhận ra động tác của mình lúc này dịu dàng đến dường nào. Làm xong hết tất cả những việc này, Lâm Tiêu vừa định che đi tấm lưng trần để lộ của Tô Thu Quỳnh. Nhưng trong lúc vô tình anh ta lại nhìn thấy độ cong tuyệt đẹp trên cơ thể cô.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]