“Tôi không biết cô đang nói cái gì cả! Tôi hoàn toàn không biết An Mỹ mà cô nói là ai!” Trong mắt Khâu Bảo Châu lộ vẻ né tránh và bất an rất rõ ràng, sức cô ta mạnh hơn Tô Thu Quỳnh rất nhiều. Tay cô ta đột ngột dùng sức suýt chút nữa đẩy Tô Thu Quỳnh xuống đất. Tay Tô Thu Quỳnh không sử dụng được nhiều sức. Nhưng bây giờ cô ấy quá tức giận, sự dũng cảm khiến cô ấy không hề sợ hãi. Cô ấy đứng vững rồi lại bổ nhào vào người Khâu Bảo Châu: “Khâu Bảo Châu, đừng có giả vờ nữa! Bọn tôi đã tra ra rõ lai lịch của cô rồi! Nói! Rốt cuộc ai đã sai cô bỏ thuốc An Mỹ? Nếu không nói, cô cứ đợi ngồi tù mọt gông đi!” Khí thế trên người Tô Thu Quỳnh quá đáng sợ, đặc biệt là Lưu Thiên Hàn đang đứng bên cạnh cô ấy, bao trùm căn phòng nhỏ hẹp này bằng một luồng áp lực vô hình. Cơ thể Khâu Bảo Châu không kìm được mà run lên. Nhưng nghĩ đến vẫn còn khoản thanh toán một tỷ rưỡi cuối cùng chưa đến tay mình, cô ta vẫn nghiến răng không nói gì. Khâu Bảo Châu hại Nhan An Mỹ khổ sở như vậy, Tô Thu Quỳnh hận đến mức nghiến răng, chỉ ước gì chém Khâu Bảo Châu thành trăm mảnh. Nhưng cô ấy muốn biết ai là kẻ chủ mưu đứng sau hơn. Nếu không, dù cô ấy đánh chết Khâu Bảo Châu thì vẫn còn vô số Triệu Bảo Châu, Trương Bảo Châu, Lý Bảo Châu sẽ đến hại hai đứa nhỏ. Tô Thu Quỳnh đá thật mạnh vào bắp chân Khâu Bảo Châu rồi nói: “Được lắm, cô không nói chứ gì? Bây giờ tôi sẽ gọi cảnh sát! Cố ý giết người, bữa cơm tù này sẽ không thiếu cô đâu!” “Cô không có chứng cứ, dựa vào đâu vu khống tôi tội cố ý giết người? Cô đúng thật là ỷ thế hiếp người!” Nghĩ đến mình đã sử dụng thân phận giả để làm việc trong nhà họ Hách, Khâu Bảo Châu từ từ bình tĩnh lại, cô ta lùi lại một bước, nói tiếp: “Bây giờ là xã hội pháp trị, mấy người không thể tùy tiện bắt nạt người ta như vậy!” Tô Thu Quỳnh bị Khâu Bảo Châu làm cho tức đến bật cười, suýt chút nữa cô ta đã hại chết Nhan An Mỹ, giờ còn có mặt mũi nói chuyện xã hội pháp trị với cô ấy à? Tô Thu Quỳnh đang định nói gì đó, Lưu Thiên Hàn vẫn luôn lạnh lùng đứng bên cạnh đột nhiên lên tiếng. “Khâu Bảo Châu, cô có một đứa con trai sáu tuổi ở dưới quê.” Lưu Thiên Hàn dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Nếu cô không muốn cả đời này không gặp lại con trai mình, cô có thể sống chết không khai.” Giọng nói của Lưu Thiên Hàn không nặng nề, nhưng lại chèn ép đến mức khiến người ta khó thở. Mỗi một từ anh nói ra đều mang theo ý uy hiếp nặng nề, khiến Khâu Bảo Châu run rẩy kinh hãi. Nghĩ đến con trai mình, lồng ngực Khâu Bảo Châu đột nhiên nhói lên. Quả thực cô ta đã bước lên con đường sai trái, nợ một đống tiền cờ bạc, cô ta đồng ý giúp An Tình làm việc cũng là vì trả nợ cờ bạc. Nhưng cho dù nhân phẩm cô ta tồi tệ như thế thì con trai chính là mạng sống của cô ta. Cô ta thực sự rất quan tâm đến con trai mình. Cô ta thà chết một mình còn hơn để con trai bảo bối của mình chịu khổ. Nhưng bây giờ, rõ ràng ý của Lưu Thiên Hàn là nếu cô ta tiếp tục che giấu thân phận của kẻ chủ mưu đứng đằng sau, anh sẽ ra tay với con trai cô ta. Mặc dù cô ta chỉ làm việc ở nhà họ Hách được vài ngày nhưng cô ta cũng biết thân phận của Lưu Thiên Hàn. Anh Lưu vô cùng nổi tiếng, Diêm La sống máu lạnh tàn nhẫn ở Vân Hải, những lời vừa rồi của anh chắc chắn không phải đang nói giỡn! “Anh Lưu, anh thật sự nghĩ sai rồi! Tôi thật sự không làm hại cô An Mỹ, tôi... tôi bị oan.” Khâu Bảo Châu vẫn muốn cố cãi cự, cô ta cắn chặt môi dưới rồi nói tiếp: “Tôi chỉ là một công dân bình thường tuân thủ pháp luật, mong anh giơ cao đánh khẽ, đừng bắt nạt tôi nữa có được không?” “Tuân thủ pháp luật?” Đôi mắt u tối của Lưu Thiên Hàn rét lạnh đến mức không có chút nhiệt độ nào: “Ừm, cố ý giết người mà cũng có thể coi là tuân thủ luật pháp à? Vậy tôi ném con trai cô xuống biển cho cá ăn, có phải cũng coi là tuân thủ luật pháp không?” Ném con trai cô ta xuống biển cho cá ăn... Sắc mặt Khâu Bảo Châu lập tức trắng bệch như tờ giấy, môi cô ta mấp máy run rẩy. Cô ta muốn nói gì đó để giải thích cho bản thân, nhưng lại không biết nên nói gì cho phải. Không đợi cô ta lên tiếng, Lưu Thiên Hàn ung dung lấy điện thoại ra. Khâu Bảo Châu không ngốc, cô ta biết bây giờ Lưu Thiên Hàn đang muốn dặn dò cấp dưới ra tay với con trai cô ta. Khâu Bảo Châu không giữ được bình tĩnh nữa, cô ta bổ nhào về phía Lưu Thiên Hàn, lập tức quỳ xuống đất: “Đừng làm hại con trai tôi! Anh Lưu, tôi cầu xin anh, đừng làm hại con trai tôi mà!” Khâu Bảo Châu như đang đưa ra một quyết định cực kỳ khó khăn nào đó, cô ta nặng nề cúi đầu xuống, than thở từng câu từng chữ: “Anh Lưu, tôi sai rồi! Tôi nói! Anh Lưu, tôi sẽ nói hết tất cả! Tôi chỉ cầu xin anh, đừng làm hại con trai tôi!” “Là... là một cô gái tên là An Tình đã đến tìm tôi, cô ta đưa tôi một tỷ rưỡi, bảo tôi cho cậu An Bảo và cô An Mỹ uống thuốc chuột. Tôi đang nợ rất nhiều tiền đánh bạc, tôi thực sự không muốn tiếp tục bị đòi nợ nữa. Tôi nhất thời bị mờ mắt nên mới đồng ý với cô An Tình.” Thật ra An Tình cũng lấy thân phận giả đi tìm Khâu Bảo Châu, nhưng Khâu Bảo Châu lăn lộn trong xã hội nhiều năm như vậy rồi, vô cùng khôn khéo. Cô ta dễ dàng phát hiện ra thân phận thật sự của An Tình. Cô ta cũng biết An Tình muốn lấy mạng của Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ là vì cô ta tưởng nhầm hai đứa bé là con ruột của cậu Chiến. Khâu Bảo Châu biết Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ là con của nhà họ Hách. Nhưng để kiếm tiền, cô ta đã không nói cho An Tình biết sự thật. Tiền đặt cọc một tỷ rưỡi, sau khi thành công còn được nhận thù lao một tỷ rưỡi nữa. Cô ta thực sự rất cần số tiền này, để có được số tiền này, cô ta sẵn sàng vứt bỏ lương tâm của mình. Có số tiền ba tỷ này, cô ta có thể trả hết nợ cờ bạc, về quê sống tốt với con trai mình. Chỉ có điều, cô ta không ngờ anh Lưu lại tìm được cô ta dễ dàng như thế, đúng là được một mất mười. “An Tình?” Tô Thu Quỳnh gần như nghiến răng nghiến lợi hét lên tên của An Tình. Cô ấy cực kỳ chắc chắn An Tình trong miệng Khâu Bảo Châu chính là An Tình mà mình biết. An Tình luôn cho rằng hai đứa nhỏ là con của Chiến Mục Hàng, quả thực cô ta có khả năng ra tay với hai đứa nhỏ! Tô Thu Quỳnh hận đến mức nghiến răng. Trước đây An Tình đã năm lần bảy lượt làm hại cô ấy, cô ấy có thể chịu đựng. Nhưng cô ấy không nhịn được việc cô ta làm hại đến những người mà mình quan tâm nhất! Tô Thu Quỳnh biết Lưu Thiên Hàn nhất định sẽ xử lý ổn thỏa bên phía Khâu Bảo Châu. Bây giờ cô ấy chỉ muốn xé nát bộ mặt đạo đức giả của An Tình ra, để xem thử rốt cuộc trong đó đựng thứ rác rưởi gì, cũng phải đòi lại công bằng cho An Mỹ! Tô Thu Quỳnh đá Khâu Bảo Châu bằng đôi giày cao gót nhọn rồi hùng hổ lao ra ngoài hành lang. Tô Thu Quỳnh biết An Tình luôn sống trong một căn hộ ở trung tâm thành phố, bèn bắt taxi đến thẳng căn hộ của An Tình. Lúc này Tô Thu Quỳnh nghĩ chắc An Tình đang ở trong căn hộ. Cô đứng ngoài cửa điên cuồng bấm chuông. Nhưng điều khiến cô ngạc nhiên là người đi ra mở cửa lại là Chiến Mục Hàng. Nhìn khuôn mặt tuấn tú bạc tình bạc nghĩa của Chiến Mục Hàng, Tô Thu Quỳnh đột nhiên bật cười. Cũng đúng thôi, Chiến Mục Hàng và An Tình sắp kết hôn rồi, việc anh ta ở trong căn hộ của An Tình vào buổi tối là chuyện rất bình thường. Tô Thu Quỳnh biết, Chiến Mục Hàng ở đây, cô tìm An Tình tính sổ thì chắc chắn anh ta sẽ bảo vệ cô ta, thậm chí sẽ ra tay với cô. Nhưng cô không sợ, cô không hề sợ chút nào. Ở đây có một con ruồi thì cô sẽ đánh một con. Có hai con thì cô đánh cả cặp! Nụ cười trên khóe miệng Tô Thu Quỳnh càng trở nên rét lạnh. Cô đẩy mạnh Chiến Mục Hàng đang đứng trước mặt mình ra, nhanh chóng xông vào phòng ngủ của An Tình. “An Tình, cô mau cút ra đây! Tối nay tôi và cô không chết không thôi!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]