Lẽ nào Cao Bắc Vinh không đi làm mà chờ ở đây là vì muốn nói chuyện với cô sao? Nghĩ như vậy, Nhan Nhã Tịnh lại càng hồi hộp hơn. Lẽ nào anh Lưu xảy ra chuyện gì ư? Cao Bắc Vinh không nói ngay, anh ta không khỏi nhớ đến tình hình của Lưu Thiên Hàn lúc sáng nay gặp anh. Bình thường Lưu Thiên Hàn đã rất khó ở rồi, nhưng sáng nay anh lại khó ở tới mức bất thường. Anh hằm hè liếc nhìn Cao Bắc Vinh, ngồi ăn sáng cũng hậm hực, lúc ra ngoài vẫn cực kỳ cáu kỉnh. Thấy Lưu Thiên Hàn ấm ức khó chịu như thế, Cao Bắc Vinh thật sự không quen nổi, cứ như cô dâu nhỏ nhăn nhó muốn tỏ tình với ai vậy. Khi đó anh ta cũng hết hồn với suy nghĩ này của mình, chẳng lẽ Lưu Cửu muốn tỏ tình với anh ta à? Đương nhiên Cao Bắc Vinh biết anh ta chỉ đơn thuần dọa mình thôi. Lưu Cửu đã có chị dâu Cửu rồi, cuộc sống chăn ấm đệm êm, người đẹp trong lòng, sao có thể nhìn trúng anh ta chứ! Nhưng anh ta vốn không chọc Lưu Cửu thì trong lòng khó chịu nên vẫn trêu anh: “Lưu Cửu, cậu khó chịu cái gì đấy? Lẽ nào cậu muốn tỏ tình với tôi à?” “Cút!” Không cần phải nghĩ nhiều, anh ta xém chút bị Lưu Thiên Hàn đánh gãy chân. Lưu Thiên Hàn im lặng rất lâu mới lấn cấn nói với anh ta: “Ngày mốt là sinh nhật tôi.” Cao Bắc Vinh chợt hiểu ra, thì ra Lưu Cửu muốn anh ta tổ chức sinh nhật cho mình! Anh ta thích náo nhiệt nhất, sốt sắng tiến đến trước mặt của Lưu Thiên Hàn: “Lưu Cửu, cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ chuẩn bị tiệc sinh nhật khó quên nhất đời cho cậu.” Đến tận bây giờ Cao Bắc Vinh vẫn không quên được vẻ ghét bỏ trong mắt Lưu Thiên Hàn. Tuy anh không nói thẳng nhưng ánh mắt của anh rõ ràng đang nói ‘ai thèm cậu đón sinh nhật với tôi!’. Cao Bắc Vinh hơi bị tổn thương, anh ta vừa định hỏi Lưu Thiên Hàn sao lại nhìn mình với ánh mắt ghét bỏ thì đã nghe anh khó chịu lên tiếng ‘nói cho Nhan Nhã Tịnh nghe’. Lưu Thiên Hàn nói xong câu này, đôi chân dài thẳng tắp đã bước ra khỏi phòng khách. Không biết có phải Cao Bắc Vinh hoa mắt hay không, vậy mà anh ta lại nhìn thấy vành tai của Lưu Thiên Hàn hơi đỏ lên. Cao Bắc Vinh nhanh chóng động não, thì ra thằng nhãi Lưu Cửu này muốn chị dâu Cửu tặng niềm vui bất ngờ cho mình à! Muốn chị dâu Cửu tạo sự ngạc nhiên thì cứ nói thẳng, còn phải thông qua anh ta chuyển lời cho cô nữa, đúng là người đàn ông đã nghiện còn ngại! Thấy Cao Bắc Vinh không nói gì, con ngươi lại không ngừng láo liên, trong lòng Nhan Nhã Tịnh càng căng thẳng hơn. Cô bước lên một bước: “Cao Bắc Vinh, rốt cuộc anh muốn nói gì với tôi?” Nghe thấy giọng của Nhan Nhã Tịnh, Cao Bắc Vinh mới sực tỉnh, nhoẻn miệng cười toe toét với cô: “Chị dâu Cửu, ngày mốt là sinh nhật của Lưu Cửu, có phải cô nên chuẩn bị bất ngờ gì đó cho cậu ấy không?” Anh Lưu không xảy ra chuyện… Trái tim của Nhan Nhã Tịnh lập tức bình tĩnh trở lại. Rồi khi nhớ lại câu nói của Cao Bắc Vinh, trái tim lại lập tức thấp thỏm. Ngày mốt là sinh nhật của anh Lưu! Thời gian gấp như vậy, cô nên chuẩn bị bất ngờ gì cho anh Lưu đây? Hơn nữa, cô cũng không biết tặng quà gì cho anh Lưu cả! Cả ngày Nhan Nhã Tịnh đều nghĩ đến việc nên tặng quà gì cho anh Lưu. Mãi tới khi tan làm, cô cũng chưa nghĩ xong nên tặng quà gì cho anh. Tặng cốc ư? Tầm thường quá! Hoa thì sao? Có vẻ càng tầm thường hơn! Nhan Nhã Tịnh ăn tối với hai đứa nhỏ xong, Lưu Diễm Mai lại cử người đón hai đứa nhỏ qua, nói là không gặp hai đứa thì trong lòng bà khó chịu. Nhan Nhã Tịnh không quen với việc hai đứa nhỏ không ở cạnh mình, nhưng dù sao Lưu Diễm Mai cũng là bà nội của tụi nhỏ, cô không muốn tước đi cơ hội quây quần bên nhau của họ. Cuối cùng, cô vẫn đồng ý với Lưu Diễm Mai, để hai đứa nhỏ sang chỗ bà ở mấy hôm. Nhan Nhã Tịnh vẫn chưa nghĩ ra rốt cuộc nên mua cái gì cho Lưu Thiên Hàn mới tốt, cơm nước xong, cô định đi dạo trung tâm mua sắm. Trước khi tới trung tâm mua sắm, Nhan Nhã Tịnh thật sự cảm thấy không có đồ gì để mua. Nhưng sau khi tới nơi, cô bỗng cảm thấy có rất nhiều đồ muốn mua. Cô chọn đến hoa cả mắt, không biết nên chọn cái nào. Nhan Nhã Tịnh xoắn xuýt một lúc lâu, cuối cùng cũng chọn được một chiếc cà vạt có đường vân to màu đỏ cho Lưu Thiên Hàn. Anh thường mặc đồ màu tối, cô cảm thấy anh đeo cà vạt to màu đỏ chắc chắn sẽ rất đẹp, giống chú rể vậy. Sau khi mua cà vạt xong, cả trái tim của Nhan Nhã Tịnh sáng bừng lên. Nhớ tới sinh nhật của Tô Thu Quỳnh là cuối tuần này, cô cũng định mua một món quà cho cô ấy. Lúc trước nhà họ Tô còn chưa sa sút, Tô Thu Quỳnh là người cực kỳ yêu túi xách, ngày nào cũng đổi balo, túi hiệu khác nhau. Nhưng bây giờ nhà họ Tô xuống dốc, chỉ một chiếc túi tốt một chút thôi mà Tô Thu Quỳnh cũng không mua nổi. Nhan Nhã Tịnh sờ vào thẻ ngân hàng trong túi, bây giờ cô cũng được coi là một phú bà rồi. Tất nhiên phải tặng cho Tô Thu Quỳnh chiếc túi cô ấy thích nhất. Thứ mà Tô Thu Quỳnh thích nhất chính là nhãn hiệu Shadow trực thuộc của Lưu Thị. Shadow mang phong cách cổ xưa, hình thêu phục cổ hay thời thượng bên trên đều khiến người khác yêu thích không nỡ buông tay. Thời họ còn đi học, thương hiệu Shadow này chỉ có tiếng trong nước, bây giờ thương hiệu túi xách đó đã vượt qua nhiều nhãn hiệu đứng đầu trên trường quốc tế. Ở cửa hàng bên trong trung tâm mua sắm, kiểu túi rẻ nhất của nhãn hiệu đó cũng phải đến chín con số rồi. Cho dù bây giờ có một ít tiền tiết kiệm, Nhan Nhã Tịnh vẫn không thích lãng phí. Nhưng mua quà sinh nhật cho người bạn tốt nhất của mình thì có đắt đến đâu đi nữa cũng không tính là lãng phí! Nhan Nhã Tịnh bước nhanh vào tiệm hàng hiệu đó, vừa bước vào đã thấy Trịnh Kiều và Cao Trúc. Cô thầm cảm thán một câu oan gia ngõ hẹp. Nhưng cô đâu có làm chuyện gì lén lút không thể gặp người, cũng đâu cần phải vừa gặp phải hai người kia thì lại đi đường vòng. Hôm nay Trịnh Kiều và Cao Trúc đều mặc đồ đặt may của một thương hiệu hàng đầu quốc tế. Hai mắt của nhân viên cửa hàng chuyên bán những mặt hàng cao cấp thế này lập tức sáng rỡ. Đối xử với hai người mặc trang phục cao quý kia dĩ nhiên là vô cùng nhiệt tình. Nhan Nhã Tịnh cũng không muốn trò chuyện gì với Trịnh Kiều và Cao Trúc, cô chỉ muốn yên tĩnh chọn một kiểu túi hợp với khí chất của Tô Thu Quỳnh thôi. Nhưng có lúc, bạn không muốn đếm xỉa ai kia thì đám người kia lại cứ muốn gây chuyện với bạn. Nhan Nhã Tịnh vừa định cầm cái túi ở trước mặt lên, những lời chế nhạo rõ ràng của Trịnh Kiều chợt lọt vào tai cô. “Nhan Nhã Tịnh? Tôi có nhìn lầm không thế? Cô mà cũng dám tới đây mua đồ ư?” Trịnh Kiều vô cùng coi thường Nhan Nhã Tịnh. Cô ta cảm thấy Nhan Nhã Tịnh đã bị Hách Trung Văn vứt bỏ, bây giờ trong tay chắc chắn cũng chẳng có tiền. Nhất là bộ đồ hôm nay Nhan Nhã Tịnh mặc trên người, giá rẻ đến mức không thể rẻ hơn. Trịnh Kiều càng khẳng định, Nhan Nhã Tịnh hoàn toàn không mua nổi túi trong tiệm này. Cô tới đây, cùng lắm chỉ là ngắm cho đã mắt mà thôi. Đương nhiên cô ta sẽ không bỏ qua một cơ hội tốt để sỉ nhục Nhan Nhã Tịnh như vậy! Nghe giọng của Trịnh Kiều, nhân viên đang phục vụ Trịnh Kiều và Cao Trúc cũng nhìn sang Nhan Nhã Tịnh. Người nhân viên kia nhìn đồ trên người cô là biết ngay cô không có tiền, trong mắt cô ta chợt tràn ngập vẻ khinh thường. Cô ta biết túi của Shadow không phải ai cũng mua nổi, không ít chàng trai cô gái trẻ đều thích tới cửa hàng để đeo thử rồi selfie một chút, up lên khoe khoang trên trang cá nhân. Cô ta coi thường nhất là hành vi này. Mà rõ ràng, người phụ nữ trước mặt chính là người chỉ muốn đeo thử chứ không có tiền mua! Cô nhân viên kia thấy Nhan Nhã Tịnh cầm một chiếc túi liền nguýt mắt khinh thường, vội vàng chạy tới ngăn cản: “Túi ở chỗ chúng tôi đắt lắm, không mua thì đừng tùy tiện sờ mó! Sờ hỏng rồi thì cô không đền nổi đâu!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]