Nhan Vũ Trúc vừa tắm xong, trên người mặc một chiếc váy ngủ rộng, cứ một lúc thì lại lướt xem điện thoại trong tay, nghĩ đến chuyện tối hôm qua, cô ta không tài nào chìm vào giấc ngủ được. Lưu Thiên Hàn lại có thể vì Nhan Nhã Tịnh mà không nể mặt gì nhà họ Nhan! Ngón tay Nhan Vũ Trúc bất giác siết chặt, trong lòng phiền muộn đến mức khó thở, cô ta ném mạnh điện thoại xuống giường như thể để trút giận, cảm giác ngột ngạt trong lồng ngực vẫn không hề thuyên giảm. Rõ ràng là Lưu Thiên Hàn vẫn luôn cho rằng cô ta là người đã cứu anh năm năm trước, thế mà tại sao anh lại thích Nhan Nhã Tịnh đến vậy! Cô thực sự không thể nhìn ra Nhan Nhã Tịnh rốt cuộc có điểm gì tốt, đến mức Lưu Thiên Hàn nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa trong lòng bàn tay! Với sự tính toán không có bất kì kẻ hở gì như vậy, chỉ cần Nhan Nhã Tịnh nhiễm phải bệnh của Ngô Minh Triết thì cô ta sẽ hoàn toàn thắng lợi, nhưng cuối cùng việc sắp thành thì lại hỏng! Nhan Vũ Trúc nằm ở trên giường, thở hổn hển dồn dập, cảm thấy vô cùng khó chịu! Đột nhiên, cô ta cảm thấy cổ của mình đau một cách dữ dội, có một đôi bàn tay to lớn hung hăng bóp lấy cổ cô ta. "Nhan Vũ Trúc!" Lưu Kiêu nghiến răng nghiến lợi nói, trong giọng nói tràn đầy sự tức giận: "Cô đang trêu đùa tôi có phải không!" Trái tim Nhan Vũ Trúc đột nhiên run lên, cô ta biết Lưu Kiêu chính là người đàn ông đã ở bên cô ta đêm đó, những tấm ảnh có trong tay anh ta đủ để có thể huỷ hoại cuộc đời Nhan Vũ Trúc. "Lưu Kiêu, tôi không biết anh đang nói cái gì!" Từ sâu trong lòng Nhan Vũ Trúc rất sợ Lưu Kiêu, người đàn ông tên Lưu Kiêu này nắng mưa thất thường, hình như có khuyết điểm tâm lý nghiêm trọng nào đó, quá cực đoan, cô ta cứ luôn cảm thấy nếu mình vô tình chọc giận Lưu Kiêu thì anh ta sẽ giết cô! "Nhan Vũ Trúc, đừng giả vờ nữa!" Dưới ánh đèn, khuôn mặt tuấn tú của Lưu Kiêu trông có chút dữ tợn, xen lẫn sự quỷ dị lạnh lẽo thấu xương: "Giá khởi điểm mà cô đưa cho tôi là giả! Tôi thua cuộc đấu giá rồi! Tôi lại thua trong tay Lưu Thiên Hàn rồi!" “Không thể nào!” Nhan Vũ Trúc theo bản năng biện hộ cho chính mình: “Tôi sao chép dữ liệu từ máy tính của Nhạc Dũng, không thể giả được!” Nhan Vũ Trúc cũng không phải kẻ ngốc, vừa dứt lời cô ta chợt nhận ra điều gì đó, chẳng lẽ Nhạc Dũng đã biết trước cô ta muốn trộm thứ gì đó từ máy tính của anh nên cố ý để cô ta sao chép những tập tin đó sao?! Nhưng mà cô ta không phải là nữ thần trong lòng Nhạc Dũng hay sao? Lúc đi vào phòng của Nhạc Dũng, cô ta cũng thấy rõ Nhạc Dũng vì mình mà đỏ bừng cả mặt, anh ta quý mến cô như vậy, sao lại có thể đấm cho cô ta một cú đấm chí mạng như thế! Nhìn thấy bộ dạng của Nhan Vũ Trúc, Lưu Kiêu cũng đại khái hiểu ra Nhan Vũ Trúc đã bị Nhạc Dũng và Lưu Thiên Hàn lừa, nói một cách chính xác hơn là Lưu Kiêu đã bị Lưu Thiên Hàn lừa. Lưu Kiêu tức giận ném Nhan Vũ Trúc ra, hai tay nắm chặt phát ra âm thanh ‘rắc rắc’ thật to: "Đồ vô dụng!" Sắc mặt Nhan Vũ Trúc có chút khó coi, một người kiêu căng ngạo mạn như cô ta sao có thể chịu đựng được ba từ ‘đồ vô dụng’ này chứ! Nhưng cô ta đã bị Lưu Kiêu nắm gáy, chỉ dám tức giận trong lòng chứ nào dám nói. Lưu Kiêu đứng trước cửa sổ nhìn cơn mưa xối xả trút xuống bên ngoài, năm năm trước, trong cuộc nội chiến ở nhà họ Lưu, anh ta đã bị đánh bại hoàn toàn, bây giờ trở lại, anh ta không cam lòng tiếp tục thua Lưu Thiên Hàn! Lưu Thiên Hàn, núi cao sông dài, một ngày nào đó Lưu Kiêu tôi sẽ lấy lại tất cả những gì đáng lẽ thuộc về mình! Thấy Lưu Kiêu không nói gì, Nhan Vũ Trúc cảm thấy vô cùng lo lắng, cô ta làm hỏng chuyện anh ta bàn giao, anh ta sẽ không tung những tấm ảnh đó ra đấy chứ? Không, cô ta tuyệt đối không thể để mọi chuyện vượt khỏi tầm kiểm soát! Nghĩ đến điều gì đó, khóe môi Nhan Vũ Trúc khẽ mấp máy. "Lưu Kiêu, lần này tôi đã bất cẩn để xảy ra chuyện, thật lòng xin lỗi anh." Im lặng một lúc, Nhan Vũ Trúc tiếp tục nói: "Để bày tỏ thành ý xin lỗi, tôi có thể nói cho anh biết một bí mật. Năm năm trước, người đã cứu Thiên Hàn trong khách sạn chính là Nhan Nhã Tịnh! Nhan An Bảo với Nhan An Mỹ không phải là con ruột của Hách Trung Văn mà là máu thịt của Thiên Hàn!" "Anh không phải rất hận Thiên Hàn sao? Ngoài việc giết chết máu mủ của anh ta, còn sự trả thù nào có thể khiến anh ta đau khổ hơn nữa chứ? Lưu Kiêu, tin tôi đi, nếu Nhan An Bảo với Nhan An Mỹ chết, Thiên Hàn nhất định sẽ đau khổ đến mức không thiết sống nữa!" Nhan Vũ Trúc nghĩ rất hay, Diệp An Bảo với Diệp An Mỹ dù còn nhỏ nhưng đầu óc thông minh lanh lợi, lần trước cô ta đích thân ra tay, nhưng việc sắp thành thì lại bị phá hỏng. Thế nhưng Lưu Kiêu thì khác, tuy là anh ta đã bị Lưu Thiên Hàn đánh bại cách đây 5 năm nhưng con lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, với sức mạnh hiện tại, việc giết chết hai đứa trẻ là điều rất dễ dàng. Khi Nhan An Bảo với Nhan An Mỹ chết, mối liên kết gắn chặt Nhan Nhã Tịnh với Lưu Thiên Hàn sẽ bị phá vỡ. Đến lúc đó, việc tách hai người bọn họ ra sẽ dễ dàng hơn nhiều cho cô ta. Quan trọng hơn là giết Nhan An Bảo với Nhan An Mỹ có thể khiến cho Nhan Nhã Tịnh đau khổ đến mức không thiết sống nữa! Cô ta chỉ muốn nhìn thấy Nhan Nhã Tịnh đau đớn đến mức thấu tim gan mà thôi! "Nhan Vũ Trúc, cô nghĩ rằng tôi không thể nhìn ra được cô đang muốn mượn dao giết người sao?!" Lưu Kiêu không ngốc, anh ta cười lạnh lùng, sự lạnh lẽo phảng phất giữa trán đáng sợ như rắn độc. Nhan Vũ Trúc không cảm thấy xấu hổ khi bị Lưu Kiêu nhìn thấu tâm tư của mình, cô ta khẽ cười: "Đúng vậy, tôi quả thật là muốn mượn dao giết người, bởi vì tôi hận bọn họ đến tận xương tủy!" "Anh giết Nhan An Bảo với Nhan An Mỹ, có ích cho tôi, đối với anh thì cũng có lợi chứ không có hại! Muốn ra tay hay không là tùy anh quyết định!" Lưu Kiêu cong môi nở nụ cười, trong đôi mắt dài hẹp tràn đầy sự độc ác: "Nhan Vũ Trúc, cô nghĩ thật hay! Có điều thông tin cô cung cấp cho tôi cũng rất hữu ích!" Lưu Kiêu anh không thích bị người ta lợi dụng như một khẩu súng giết người, nhưng nếu tình hình có lợi cho anh ta thì anh ta sẽ không ngại làm khẩu súng đó. Thực ra thì với những người như bọn họ, nhiều lúc ai bị phát hiện điểm yếu trước thì sẽ thua. Lưu Kiêu anh không vướng bận điều gì, trong lòng chỉ có thù hận và báo thù, nhưng Lưu Thiên Hàn lại có quá nhiều điểm yếu, trong trận chiến này, Lưu Thiên Hàn đã được định sẵn là thua trong tay anh ta! Nhan An Bảo, Nhan An Mỹ... Lưu Kiêu cười khẩy, ừm, đã đến lúc anh ta đi gặp cặp song sinh của Lưu Thiên Hàn rồi! Lưu Kiêu đột ngột quay người lại, hung hăng đẩy Nhan Vũ Trúc dựa vào tường, Nhan Vũ Trúc không phải là một cô gái thuần khiết mới biết yêu, vì vậy cô ta đương nhiên biết Lưu Kiêu muốn làm gì. Cô ta không thích Lưu Kiêu, một chút cũng không thích. Nhưng nhiều lúc đàn ông và phụ nữ trưởng thành không nhất thiết phải có tình yêu xa xỉ mới có thể làm điều gì đó. Cô ta vì Lưu Thiên Hàn giữ trinh tiết làm một cô gái trong trắng nhiều năm như vậy, cuối cùng nhận được gì chứ?! Không bằng cứ tận hưởng niềm vui thể xác! Ngay cả khi Nhan Vũ Trúc không thích Lưu Kiêu thì cô ta cũng phải thừa nhận rằng cảm giác khi ở bên anh ta cũng không tệ. Hơn nữa bây giờ cô ta với Lưu Kiêu đang đứng chung trên cùng một chiếc thuyền, có một số việc không thể cự tuyệt! Nghĩ đến đây, Nhan Vũ Trúc chủ động vươn tay ra, vòng tay qua cổ Lưu Kiêu, sau đó hôn anh ta… Nhan Vũ Trúc không ngủ được, Nhan Thành Lâm ở biệt thự nhà họ Nhan đêm nay cũng không ngủ được. Vào lúc này, Lưu Thiên Hàn đang đứng trong phòng khách biệt thự nhà họ Nhan, anh đứng trước cửa sổ, quay lưng về phía Nhan Thành Lâm, người đàn ông này ưu tú xuất sắc, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú khiến người khác ai cũng ưa nhìn, Nhan Thành Lâm đứng bên cạnh anh, chân run như cầy sấy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]