Chương trước
Chương sau
Thời gian, đúng là một thứ làm con người ta rất bất đắc dĩ, cho dù Lưu Thiên Hàn rất mạnh, anh cũng không thể làm thời gian ngừng lại không chạy.
Nếu như, đêm nay, Nhan Thành Lâm cũng giống như lần trước, lại đưa Nhan Nhã Tịnh cho một người đàn ông nào đó, chỉ sợ chờ anh chạy đến, Nhan Nhã Tịnh cũng đã sớm bị làm nhục rồi.
Anh lo lắng hơn là, với tính cách của Nhan Nhã Tịnh, cô sẽ thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành.
Nhưng có một số việc trên thế giới này, bởi vì quá để ý, nhất định, biết không thể nhưng vẫn làm.
Lưu Thiên Hàn không tìm khắp thành phố để tìm Nhan Nhã Tịnh, vì tiết kiệm thời gian, anh chỉ có thể, đi đường vòng lối tắt.
Cũng xem như trùng hợp, lúc anh đến bên ngoài biệt thự nhà họ Nha, đúng lúc gặp Thanh Thiên Bội và Nhan Bích Loan từ trong biệt thự đi ra.
Lưu Thiên Hàn quyết đoán dừng xe thể thao ở ven đường, cả người lạnh băng đi lên.
Nhan Bích Loan hoàn toàn không chú ý đến ý lạnh trên người Lưu Thiên Hàn, trong giọng nói cô ta mang theo sự vui mừng và thẹn thùng của thiếu nữ: “Anh rể, sao anh qua đây?”
Anh rể?!
Mi tâm của Lưu Thiên Hàn không khỏi giật giật, xưng hô này, đúng thật là không tự nhiên!
Anh là anh rể nào của cô ta đây!
Nhan Bích Loan không chút nào tự giác bị người ghét bỏ, cô ta tiếp tục ríu rít gọi bừa: “Anh rể, anh là đến tìm chị em đúng không? Thật là không khéo, chị của em mới ra ngoài, bây giờ em lập tức gọi cho chị ấy, để chị ấy quay về.”
“Thiên Hàn, con đừng gấp, Vũ Trúc sẽ nhanh về thôi.” Thanh Thiên Bội từ trước đến này đều thỏa mán 120% đối với con rể hiền Lưu Thiên Hàn này, bà nháy mắt với Nhan Bích Loan, ý bảo cô ta nhanh gọi điện thoại cho Nhan Vũ Trúc.
Thanh Thiên Bội đã nghe nói chuyện giữa Lưu Thiên Hàn và Nhan Vũ Trúc, bà ta biết, gần đây bọn họ vì Nhan Nhã Tịnh, ồn ào không vui, nhưng mà Lưu Thiên Hàn đã đồng ý đến tìm Nhan Vũ Trúc, cái này chứng minh, Nhan Vũ Trúc vẫn là có hy vọng trở thành bà Lưu.
“Lên xe!”
Lưu Thiên Hàn đè xuống sự không kiên nhẫn trong lòng, lạnh giọng nói với Nhan Bích Loan và Thanh Thiên Bội.
Nếu như không phải vì nhanh chóng tìm Nhan Nhã Tịnh, hai người phụ nữ này, anh liếc mắt thêm một cái cũng ngại phiền.
“Hả?!”
Thanh Thiên Bội và Nhan Bích Loan đều sững sợ, hai người không hiểu, vì sao Lưu Thiên Hàn lại đột nhiên bảo hai người lên xe, nhưng mà sau khi liếc nhau, hai người lập tức hiểu ra, Lưu Thiên Hàn, hẳn là muốn nịnh nọt em vợ và mẹ vợ tương lại, lái xe chở hai người đi hóng gió, ăn tối đi!
Giọng nói Lưu Thiên Hàn cực lạnh, nhưng bởi vì anh vốn chính là người cao cao tại thượng, Thanh Thiên Bội và Nhan Bích Loạn cũng không cảm thấy ý lạnh trong giọng nói của anh có cái gì không ổn.
Hai người có chút hưng phấn mà lên xe Lưu Thiên Hàn, Nhan Bích Loan giống như ăn phải thuốc kích thích, không ngừng tìm kiếm cảm giác tồn tại.
“Anh rể, chúng ta đi đâu đây? Em có phải gọi điện thoại cho chị không, để chị ấy cùng đến?”
“Không cần!”
Mí mắt của Lưu Thiên Hàn cũng lười mở lên hạ xuống, sóng nước không động nói, uy hiếp Nhan Thành Lâm, Thanh Thiên Bội và Nhan Bích Loan, hai người này, đã đủ rồi.
Ừ, tìm một nơi yên tĩnh một chút, anh càng dễ, thoải mái làm việc.
Nhan Bích Loan có chút ngơ ngác, không cần tìm Nhan Vũ Trúc đến sao?
Chẳng lẽ là, anh rể này chỉ là muốn đơn thuần nịnh nọt em vợ và mẹ vợ?
Hay là, kỳ thật anh rể, cũng có chút ý tứ với cô?
Phụ nữ, cũng sẽ ít nhiều có lòng hư vinh, Nhan Bích Loan còn có lòng hư vinh lớn, cô ta quả thật thích Hách Trung Văn, nhưng mà nếu Lưu Thiên Hàn cũng có ý với cô ta, cô ta vẫn rất vui.
Dù sao, bất kể là từ phương diện nào, điều kiện của Lưu Thiên Hàn đều không thua Hách Trung Văn, thậm chí còn tốt hơn, đồng thời được hai người đàn ông ưu tú như vậy thích, tranh đoạt, đẹp biết mấy!
Ngồi trên Lamborghini của Lưu Thiên Hàn, hóng gió đêm máy lạnh, trong khoảnh khắc đó, Nhan Bích Loan có một loại cảm giác như là nữ chính trong tiểu thuyết tổng giám đốc bá đạo.
Cô ta nghĩ, Lưu Thiên Hàn sẽ đưa cô ta và Thanh Thiên Bội đến nơi nào đó lãng mạng, hoặc là có chút lịch sự tao nhã, cô ta cũng từng ảo tưởng, Lưu Thiên Hàn có thể sẽ đứng ở chỗ cao nhất của thành phố, dưới ánh đèn sáng chói, tỏ tình với cô ta, đến lúc đó, cô ta có thể quay video cho Hách Trung Văn xem, nhìn đi, tôi có nhiều vệ tinh, chỉ cần không cẩn thận, tôi có thể bị người khác đoạt mất, đàn anh Hàn, anh phải quý trọng cho tốt.
Nhan Bích Loan đang đắm chìm trong cổ tích Mary Sue của chính mình không thể tự thoát ra được, cô ta đột nhiên ý thức có cái gì đó không đúng.
Lưu Thiên Hàn, thế mà lại đưa cô ta và Thanh Thiên Bội đến ngoại ô.
Lưu Thiên Hàn đột ngột phanh gấp, dừng lại ở một bên đường, cửa xe mở ra, chân dài thẳng bước ra, giống như lá bá tước trong bóng đêm.
Nhìn Lưu Thiên Hàn chậm rãi xuống xe, Nhan Bích Loan không tự chủ được mà rùng mình một cái, không biết có phải là lỗi giác của cô ta hay không, cô ta lại cảm thấy trên người Lưu Thiên Hàn, có sát khí.
Tại sao có thể có sát khí nặng như vậy chứ?
Cho dù Lưu Thiên Hàn không yêu cô ta, cô ta cũng là em vợ tương lai của anh, anh hẳn là phải tìm mọi cách nịnh nọt cô ta mới phải.
Thanh Thiên Bội cũng cảm thấy có gì đó không đúng, bà ta nhịn không được mở miệng hỏi Lưu Thiên Hàn: “Thiên Hàn, con đưa chúng ta đến đây làm gì?”
Lưu Thiên Hàn không trả lời này, đột nhiên, anh chậm rãi quay lại, đôi mắt như hồ sâu, lạnh đến mức nước đóng thành băng.
“Giết người, vứt xác!”
“A?!”
Thanh Thiên Bội và Nhan Bích Loan hai mặt nhìn nhau, đánh chết hai người, hai người cũng không ngờ, Lưu Thiên Hàn lại nói ra một câu như vậy.
Lưu Thiên Hàn vừa mới dứt lời, Nhạc Dũng và Cao Bắc Vinh cùng dẫn đến một đám vệ sĩ áo đen, bao vây quanh chiếc Lamborghini
Nhan Bích Loan và Thanh Thiên Bội giây trước còn cảm thấy Lưu Thiên Hàn đang nói đùa, bây giờ nhìn thấy tình hình này, hai người đúng là có một loại cảm giác bị người làm thịt.
“Anh…anh rể, anh đang nói đùa sao! Anh là anh rể của em mà, sao anh lại có thể đối xử với em…”
Trong giọng nói của Nhan Bích Loan có sự run rẩy không rõ, cô ta còn chưa nói hết lời, Cao Bắc Vinh đã mở cửa xe, thô lỗ kéo cô ta xuống dưới.
“A a a!!!!”
Nhan Bích Loan hét thất thanh, anh rể đây không phải là nói đùa sao, cảm thấy anh rể thật sự muốn giết người vứt xác đấy!
Nhưng thế này không khoa học, anh rể gần đây cho dù là cố ý bất hòa với chị, nhưng anh vẫn luôn cho rằng, chị là ân nhân cứu mạng của mình, sao anh có thể tổn thương người nhà của chị được!
“Mẹ, cứu con!”
Nan Bích Loan quơ tay, cầu cứu Thanh Thiên Bội, Thanh Thiên Bội vừa định chất vất Lưu Thiên Hàn sao lại làm như vậy, cà người của bà ta, đã bị Nhạc Dũng kéo từ trên xe xuống dưới.
Không một chút tôn trọng, càng không có chút thương tiếc, Thanh Thiên Bội và Nhan Bích Loan bị ném xuống đấy, giống như là một thứ đồ bỏ đi gớm ghiếc nhất thế gian.
Vùng ngoại ô vốn vẫn đang có chút tăm tối, sau khi thủ hạ của Lưu Thiên Hàn đến, xung quanh lập tức đèn đuốc sáng trưng.
Nhan Bích Loan và Thanh Thiên Bội vẫn chưa bình tĩnh lại được, hai người đã bị thủ hạ của Lưu Thiên Hàn, trực tiếp trói vào cột điện bên cạnh.
Nhan Bích Loan vẫn là lần đầu nhìn thấy cột điện cao như vậy, cột điện này, cũng phải gần 20m, bên dưới là xi măng, nếu như cô ta và Thanh Thiên Bội ngã xuống dưới, sẽ tan xương nát thịt!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.