Nhan Nhã Tịnh cho rằng, người đẩy cửa vào là Ngô Minh Triết, không ngờ là, người đi vào, thế mà lại là Bùi Ninh Hinh.
Trên người Bùi Ninh Hinh, được bọc kín, mà ngay cả tay cô ta cũng mang bao tay. Phần mặt lộ ra bên ngoài của cô ta, mang theo vết thương rất rõ, xung quanh mắt có máu bầm, trên mắt cũng có vết thương, có mới, cũng có cũ, rõ ràng, cô ta thường xuyên bị Ngô Long bạo lực gia đình.
Bùi Ninh Hinh nhìn Nhan Nhã Tịnh ngồi ở bên giường, trào phúng cười, rồi lại chậm rãi ngồi xuống ghế sofa trong phòng.
Thấy Nhan Nhã Tịnh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đánh lên bao lớp trang điểm cũng không che được vết thương của mình, trong mắt Bùi Ninh Hinh, lập tức ngập tràn ý hận: “Nhan Nhã Tịnh, cô có phải cảm thấy, tôi bây giờ rất thảm hay không?”
Bùi Ninh Hinh vươn tay, cử chỉ có chút điên rồ vuốt ve vết thương trên mặt mình: “Nhan Nhã Tịnh, tôi thảm như vậy, nói cho cũng, cũng phải cảm ơn cô ban tặng!”
Nhan Nhã Tịnh cũng không biết nói gì với Bùi Ninh Hinh, loại người như Bùi Ninh Hinh, vĩnh người cũng không nhìn thấy được chính cô ta đã làm sai cái gì, cô ta lấy bi kịch của chính mình đổ tội lên đầu người khác.
Nếu như đêm hội từ thiện đó có thể lặp lại, Nhan Nhã Tịnh vẫn không hối hận với quyết định của mình.
Cô vẫn sẽ không chùn bước mà xuống lầu, mặc kệ sống chết của Bùi Ninh Hinh.
Đêm hôm đó, là đám Bùi Ninh Hinh muốn hại cô, hại người cuối cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-bao-boss-han-nghien-vo-len-troi/309254/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.