Nhan Nhã Tịnh cho rằng, người đẩy cửa vào là Ngô Minh Triết, không ngờ là, người đi vào, thế mà lại là Bùi Ninh Hinh. Trên người Bùi Ninh Hinh, được bọc kín, mà ngay cả tay cô ta cũng mang bao tay. Phần mặt lộ ra bên ngoài của cô ta, mang theo vết thương rất rõ, xung quanh mắt có máu bầm, trên mắt cũng có vết thương, có mới, cũng có cũ, rõ ràng, cô ta thường xuyên bị Ngô Long bạo lực gia đình. Bùi Ninh Hinh nhìn Nhan Nhã Tịnh ngồi ở bên giường, trào phúng cười, rồi lại chậm rãi ngồi xuống ghế sofa trong phòng. Thấy Nhan Nhã Tịnh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đánh lên bao lớp trang điểm cũng không che được vết thương của mình, trong mắt Bùi Ninh Hinh, lập tức ngập tràn ý hận: “Nhan Nhã Tịnh, cô có phải cảm thấy, tôi bây giờ rất thảm hay không?” Bùi Ninh Hinh vươn tay, cử chỉ có chút điên rồ vuốt ve vết thương trên mặt mình: “Nhan Nhã Tịnh, tôi thảm như vậy, nói cho cũng, cũng phải cảm ơn cô ban tặng!” Nhan Nhã Tịnh cũng không biết nói gì với Bùi Ninh Hinh, loại người như Bùi Ninh Hinh, vĩnh người cũng không nhìn thấy được chính cô ta đã làm sai cái gì, cô ta lấy bi kịch của chính mình đổ tội lên đầu người khác. Nếu như đêm hội từ thiện đó có thể lặp lại, Nhan Nhã Tịnh vẫn không hối hận với quyết định của mình. Cô vẫn sẽ không chùn bước mà xuống lầu, mặc kệ sống chết của Bùi Ninh Hinh. Đêm hôm đó, là đám Bùi Ninh Hinh muốn hại cô, hại người cuối cùng lại thành hại mình, cho dù Bùi Ninh Hinh có thảm đến mức nào, đều là cô ta tự gieo gió gặt bão! Nhưng mà, những lời này, Nhan Nhã Tịnh cũng chẳng muốn với Bùi Ninh Hinh, dù sao cho dù là cô nói, Bùi Ninh Hinh vẫn hận cô thấu xương như vậy, còn không bằng đừng lãng phí miệng lưỡi. Thấy Nhan Nhã Tịnh không nói gì, hận ý trong mất Bùi Ninh Hinh càng thêm rõ ràng, cô ta hung hăng trừng Nhan Nhã Tịnh, giống như là muốn dùng ánh mắt hung ác, róc xương lóc thịt Nhan Nhã Tịnh. “Cô hai nhà họ Ngô? À! Đúng rồi, tôi gả vào nhà họ Ngô, đúng là sống một cuộc sống cơm áo không lo, nhưng nơi này, là một hố lửa, tôi vĩnh viễn cũng không nhảy ra được!” Bùi Ninh Hinh đột nhiên giật áo mình xuống, vết thương trên người cô ta, càng thê thảm: “Nhan Nhã Tịnh, mỗi lúc đến tối tôi đều phải thừa nhận Ngô Long không phải là người! Cô nhìn tôi đi, bây giờ tôi đã biến thành cái dạng gì rồi!” Dường như nhớ đến cái gì đó, trên mặt Bùi Ninh Hinh, bỗng nhiên có một loại thống khoái sau khi trả thù: “Dáng vẻ bây giờ của tôi, sẽ là của cô ngày mai! Không, có thể cô còn thảm hại hơn tôi! Nhan Nhã Tịnh, cô nhất định sẽ thảm hại hơn tôi!” “Đau khổ mà Bùi Ninh Hinh tôi đã nếm trải, sẽ gấp trăm gấp nghìn lần ở trên người cô! Nhan Nhã Tịnh, cô không lật người được rồi! Cô nhất định cũng sẽ bị tra tấn thành một bãi bùn nhão, người người đều có thể giẫm dưới chân!” “Bùi Ninh Hinh, cho dù Nhan Nhã Tịnh tôi có biến thành bùn nhão, cô cũng đừng mơ giẫm lên một cước!” Nhan Nhã Tịnh ngửa mặt lên, nhìn Bùi Ninh Hinh từng chữ từng chữ nói: “Bùi Ninh Hinh, đừng luôn trách người khác, cô sống thành thế nào, đều là do chính cô làm ra!” “Nhan Nhã Tịnh, cô nói ai làm?! Rõ ràng chính là cô! Nếu không phải cô hại tôi, đêm đó tôi cũng sẽ không bị Ngô Long…” Nhớ đến sự tuyệt vọng và bất lực đêm đó, còn có đau đến tê tâm liệt phế, Bùi Ninh Hinh hận đến nghiến răng nghiến lợi: “Nhan Nhã Tịnh, cô hại tôi thảm như vậy, cô làm tôi sống không bằng chết, tôi cũng sẽ không để cô sống tốt!” Bùi Ninh Hinh chậm rãi mặc lại áo của mình, đột nhiên, cô ta mở bao tay ra, thả một tấm danh thiếp lên bàn trà trước mặt. “Nhan Nhã Tịnh, đây là số điện thoại của chuyên gia phụ khoa tôi bình thường hay đến, tôi nghĩ, cô hẳn là rất nhanh có thể dùng đến.” Nghĩ đến bệnh trên người mình càng ngày càng nghiêm trọng, khuôn mặt Bùi Ninh Hinh gần như vặn vẹo: “À, Nhan Nhã Tịnh, mặc dù tôi hận cô thấu xương, nhưng dù sao bây giờ chúng ta cũng là chị em dâu, tôi cũng không muốn cô chết quá sớm, đêm nay nếu cô cần, tôi có thể giúp cô gọi điện thoại cấp cứu.” “Bùi Ninh Hinh, vậy tôi phải cám ơn lòng tốt của cô rồi.” Nhan Nhã Tịnh bày ra tư thế tiễn khách, tiếp theo cô còn phải đối phó với Ngô Minh Triết, cô thật sự không muốn lãng phí quá nhiều sức lực trên người Bùi Ninh Hinh. Cơ thể Nhan Nhã Tịnh càng lúc càng khó chịu, trên trán cô cũng đã rịn ra một tầng mồ hôi mịn, cô thật sự muốn ôm chặt cái ggì đó, đầu óc của cô, càng lúc càng hỗn loạn, cô biết, cô sắp mất đi phán đoán cơ bản nhất, không còn biết lễ nghĩa liêm sỉ, làm ra những chuyện không thể nào cứu vãn được. Cô không muốn đối mặt với kết cục như vậy, nhưng có một số thứ, cô căn bản không thể nào thay đổi. Bùi Ninh Hinh cũng nhìn ra được Nhan Nhã Tịnh khác thường, cô ta cong môi cười khúc khích: “Nhan Nhã Tịnh, đêm nay hẳn là Vũ Trúc cho cô ăn không ít thứ kia đi? Tôi thật sự sợ lát nữa một mình anh hai không thỏa mãn được cô! Nhưng mà cô yên tâm, Ngô Long cũng đang trên đường rồi, tôi rất hào phóng, tôi có thể để Ngô Long đến hỗ trợ.” “Ừ, sau này mỗi tối, tôi đều có thể cho Ngô Long đến giúp, cô xinh đẹp hơn tôi, Ngô Long nhất định sẽ càng thích cô hơn!” Nghe Bùi Ninh Hinh nói xong, Nhan Nhã Tịnh vô cùng buồn nôn, Bùi Ninh Hinh lại muốn để chồng của mình, đến cùng cô… Quả thật là không phải người một nhà, không vào một của, cả một nhà họ Ngô này, đều thật buồn nôn! Nghĩ đến lát nữa cô phải một mình đối mặt với hai tên đàn ông buồn nôn Ngô Minh Triết và Ngô Long, Nhan Nhã Tịnh cuối cùng cũng không kiềm chế được, cô nằm sấp bên giường, nôn khan một trận. Nhìn dáng vẻ thống khổ của Nhan Nhã Tịnh, trong lòng Bùi Ninh Hinh càng thêm đắc ý, nôn chết mới tốt, sau khi cô ta theo Ngô Long, cô ta nôn còn ít sao! Nhan Nhã Tịnh cũng nên nếm thử sự thống khổ của cô ta! Nhan Nhã Tịnh càng đau khổ, sự sung sướng vặn vẹo trong lòng Bùi Ninh Hinh càng thêm mãnh liệt, cô ta đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Nhan Nhã Tịnh: “Nhan Nhã Tịnh, sao cô đã nôn rồi? Lát nữa được anh hai yêu thương, cô vẫn không thể nôn chết được!” “Nhan Nhã Tịnh, chỗ này của tôi có thuốc chống nôn, cô có muốn uống một ít không?!” “Bùi Ninh Hinh, mấy thứ thuốc chống nôn, vẫn là cô tự giữ lại dùng đi, cơ hội dùng của cô, nhiều hơn tôi!” Nhan Nhã Tịnh đứng dậy, từng câu từng chữ nói với Bùi Ninh Hinh. Lời này của Nhan Nhã Tịnh, đâm chính xác vào chỗ đau của Bùi Ninh Hinh, Bùi Ninh Hinh hung hăng trừng Nhan Nhã Tịnh, rồi xoay người đi ra bên ngoài. Hào môn là cái gì? Từ cấp hai, Bùi Ninh Hinh đã ôm mộng hào môn, bây giờ, cô ta cuối cùng cũng như nguyện được gả vào hào môn, lại trở thành trò cười của cả Vân Hải, trong lòng cô ta, khó cân bằng! Chỉ có Nhan Nhã Tịnh càng thảm hại hơn cô ta thì trong lòng cô ta mới có thể thoải mái hơn một chút. Nhan Nhã Tịnh, bây ggiờ cô cứ đắc ý đi, tôi muốn xem xem, qua đêm nay, cô còn đắc ý thế nào! Ừ, lát nữa cô ta phải canh ở bên ngoài, thời khắc quan sát đến động tĩnh bên trong phòng, để kịp gọi xe cấp cứu giúp Nhan Nhã Tịnh. Cô tri kỷ giúp Nhan Nhã Tịnh gọi xe cấp cứu như vậy, thật sự không phải là vì cô ta để ý Nhan Nhã Tịnh, mà là, cô ta sợ Nhan Nhã Tịnh chết quá dễ. Cô ta một mình, ở trong hang sói này sống không bằng chết, ngày ngày không thấy mặt trời, không kéo Nhan Nhã Tịnh theo cùng, sao cô ta có thể cam tâm! Nhan Nhã Tịnh, đây là, duyên phận của chúng ta đi! Sau khi Bùi Ninh Hinh rời đi, cả người Nhan Nhã Tịnh mềm nhũn, cô gần như không đứng vững, cô ngồi bên giường, cơ thể vẫn nhũn ra, muốn tìm thứ gì đó dựa vào. Của phòng lại bị mở ra, Ngô Minh Triết cười đến mức mặt đầy mỡ đi đến. “Vợ à, để em chờ lâu rồi, tối nay, chúng ta nhất định phải không phụ đêm xuân…”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]