Chương trước
Chương sau
Dương Vũ Duy vừa dứt lời đã giơ nắm tay lên, hung hăng vung thẳng về phía mặt của Nhan An Bảo.
“Anh!”
Nhan An Mỹ cuống hết cả lên. Hồi ở nước ngoài Nhan An Bảo từng đánh nhau với Dương Vũ Duy rất nhiều lần, lần nào Nhan An Bảo cũng bị Dương Vũ Duy đánh cho rất thê thảm.
Đúng là chỉ số thông minh của Nhan An Bảo vượt xa bạn cùng lứa cả quãng lớn, nhưng trẻ con đánh nhau, thắng thua đều dựa cả vào sức lực, không liên quan gì nhiều lắm với chỉ số thông minh cả. Cậu bé không đánh lại Dương Vũ Duy to con.
Đương nhiên Nhan Nhã Tịnh sẽ không để người ta đánh Nhan An Bảo ngay trước mặt mình, cô vội vàng tiến lên, bắt lấy tay của Dương Vũ Duy.
“Cháu bé, An Bảo và An Mỹ không trêu chọc gì cháu, cháu không được đánh các bạn ấy!”
Nhan Nhã Tịnh sẽ không ỷ bản thân là người lớn mà bắt nạt trẻ con, thế nên khi cô nói chuyện với Dương Vũ Duy vẫn tương đối nhẹ nhàng thân thiết.
Ai ngờ đâu Nhan Nhã Tịnh vừa nói xong, mẹ của Dương Vũ Duy, Vương Thục Quyên đã vọt tới, dùng một tay gạt Nhan Nhã Tịnh ra, ôm chầm Dương Vũ Duy vào trong lòng bảo vệ.
Cô ta còn căm phẫn chỉ vào mũi Nhan Nhã Tịnh mà mắng: “Cô có biết xấu hổ không đấy? Ngươi lớn mà lại đi bắt nạt trẻ con? Không thấy ngượng à!”
Nhan Nhã Tịnh cũng biết Vương Thục Quyên. Trong số các phụ huynh, Vương Thục Quyên có tiếng là đanh đá, không nói lý. Cô ta ỷ vào ông chồng Dương Tùng Lam tương đối có tiền, hoàn toàn không để người khác vào mắt.
Nhan Nhã Tịnh không thích Vương Thục Quyên, nhưng càng không muốn cô ta hiểu lầm mình bắt nạt Dương Vũ Duy, muốn giải thích với cô ta: “Vương Thục Quyên, tôi không bắt nạt con cô, vừa rồi tôi chỉ ngăn con trai cô đánh An Bảo thôi!”
“Nhan Nhã Tịnh, cô không biết ngượng bắt nạt trẻ con còn có lý đấy à!” Vương Thục Quyên khinh thường đánh mắt nhìn Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ: “Huống chi con trai tôi có nói gì sai đâu? Cô dựa vào đâu mà nói nó? Nếu không phải con cô chọc con tôi nổi giận thì mắc gì con tôi phải đánh nó chứ!”
Nghe Vương Thục Quyên nói xong, mặt Nhan Nhã Tịnh thoáng chốc lạnh xuống.
Đúng là có ba mẹ không nói lý ra sao thì có con cái không nói lý thế ấy.
Thật ra trẻ con chỉ như tờ giấy trắng mà thôi, tâm hồn tụi nhỏ là thuần khiết nhất. Nhưng nếu ba mẹ dẫn đường sai hoặc trở thành tấm gương không tốt thì bọn nhỏ cũng sẽ học theo, đánh mất sự lương thiện, đơn thuần ban đầu.
“Đúng, cháu có nói gì sai đâu!” Có Vương Thục Quyên làm chỗ dựa, Dương Vũ Duy càng tự tin hơn: “Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ là hai đứa không có ba! Mẹ hai đứa nó phóng đãng, sinh con với ông nào cũng không biết!”
“Không cho cậu nói xấu mẹ tôi!” Nhan An Bảo trầm mặt, gằn từng tiếng một.
“Tôi ăn ngay nói thật thôi. Làm sao nào? Nói thật cũng không được à!” Dương Vũ Duy kiêu ngạo làm mặt quỷ với Nhan An Bảo.
Nhan An Mỹ tức giận đến dậm chân: “Dương Vũ Duy, miệng cậu thối quá đấy! Mẹ tôi còn lâu mới phóng đãng! Mẹ tôi là người mẹ tốt nhất trên thế giới!”
“Mày nói ai miệng thối?” Vương Thục Quyên hung ác trừng Nhan An Mỹ: “Con gái con đứa bé tí nói năng kiểu gì đấy hả? Miệng con tao thối chỗ nào? Đúng là mẹ không biết xấu hổ, con cũng không được dạy dỗ đàng hoàng! Tao nói cho mày biết, nếu mày còn dám nói con tao câu nào thì tao không tha cho mày đâu!”
“Vương Thục Quyên, mồm cô càng thối hơn!” Nhan Nhã Tịnh không thể tưởng được Vương Thục Quyên lại dám uy hiếp một đứa trẻ ngay trước mặt mọi người, dù cô có tốt tính đến đâu cũng không nhịn nổi.
“An Mỹ là trẻ con thôi, cô là người lớn lại đi bắt nạt một đứa nhỏ, đúng là đồ mặt dày!”
“Nhan Nhã Tịnh, cô có ý gì hả? Cô dám nói miệng tôi thối à? Đừng tưởng cô quyến rũ được hai ba thằng đàn ông thì giỏi lắm rồi. Tôi nói cho mà biết, nhà trẻ này do Dương Tùng Lam nhà tôi tài trợ, nếu tôi không vui, bất cứ lúc nào cũng có thể đuổi cổ hai đứa con hoang nhà cô!”
Vương Thục Quyên lắc lắc túi xách LV trong tay, gằn từng tiếng uy hiếp Nhan Nhã Tịnh: “Nhan Nhã Tịnh, dẫn hai đứa nhà cô tới xin lỗi con trai tôi ngay! Bằng không tôi sẽ lập tức bảo nhà trẻ đuổi cổ bọn nó!”
“Vương Thục Quyên, chúng tôi không sai gì cả, sẽ không xin lỗi! Người nên xin lỗi là cô và Dương Vũ Duy mới đúng!”
Nghe Nhan Nhã Tịnh đáp trả, Vương Thục Quyên lập tức nhảy đổng lên: “Cái gì! Cô bảo tôi và Vũ Duy phải xin lỗi các người á? Nằm mơ giữa ban ngày đấy à! Nhan Nhã Tịnh, tôi cho cô ba phút, nếu cô không thành thật nhận sai thì tôi sẽ bảo chồng tôi đi tìm hiệu trưởng ngay bây giờ!”
Thấy Dương Tùng Lam từ ngoài cửa đi vào, Vương Thục Quyên vội vàng thốt lên: “Chồng ơi, mau qua đây, có người bắt nạt em với Vũ Duy này!”
“Bà xã, ai bắt nạt em với Vũ Duy cơ? Nói anh nghe!” Dương Tùng Lam mặt mày dữ tợn, vừa thấy là biết không phải hạng người lương thiện gì cho cam.
“Là cô ta! Cô ta với hai đứa con hoang của cô ta mắng Vũ Duy nhà mình, còn đòi Vũ Duy nhà mình xin lỗi bọn họ nữa!” Vương Thục Quyên đổi trắng thay đen.
“Cái gì? Đúng là không coi ai ra gì! Anh đi bảo hiệu trưởng đuổi cổ hai đứa nó!” Dương Tùng Lam nói xong đã lập tức gọi điện cho hiệu trưởng.
“Anh Dương, mời gia đình anh nói lý chút đi được không? Rõ ràng là Dương Vũ Duy ức hiếp An Bảo và An Mỹ, các người không thể thay đổi trắng đen như vậy được!” Nhan Nhã Tịnh tiến lên một bước, không sợ hãi cũng không kiêu ngạo.
Hiện tại có nơi nào không có nhà trẻ đâu, muốn thay đổi nhà trẻ chỉ là chuyện nhỏ. Nhưng nếu hai đứa nhỏ bị đuổi học dưới tình huống như vậy thì nhất định sẽ lưu lại bóng ma tâm lý khó xóa nhòa trong lòng chúng. Cô không thể đế bảo bối cục cưng nhà mình bị người ta bắt nạt như thế.
“Tôi thay đổi trắng đen á!” Dương Tùng Lam trừng mắt nhìn Nhan Nhã Tịnh mà quát: “Nhà trẻ này do tôi tài trợ, dù tôi thay đổi trắng đen thì đã làm sao nào? Cô làm gì được tôi!”
Dương Tùng Lam nói chuyện điện thoại xong, lại nói tiếp: “Người nhà họ Dương chúng tôi còn lâu mới nén giận. Cô và hai đứa con hoang nhà cô chọc Vũ Duy giận, tôi làm ba thì cũng phải trút giận cho con trai chứ! Có giỏi cô cũng gọi ba bọn nó đến đây trút giận cho bọn nó đi!”
Lời này của Dương Tùng Lam rất đáng giận, nhưng đúng là lúc này Nhan Nhã Tịnh không cách nào gọi Hách Trung Văn tới làm chỗ dựa cho hai nhóc con.
Dương Tùng Lam thấy Nhan Nhã Tịnh không nói lời nào thì lại càng thêm phần đắc ý: “Nói cho các người biết, chuyện hôm nay hai đứa con hoang này bị đuổi là ván đã đóng thuyền rồi. Nhưng dù đã bị đuổi học thì cũng phải xin lỗi con trai cưng của tôi! Bằng không tôi không tha cho các người đâu!”
“Cháu không xin lỗi! Chúng cháu không sai, chúng cháu không xin lỗi đâu! Nhà chú mới phải xin lỗi mẹ bọn cháu!”
Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ gần như đồng thanh nói.
Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ cũng có tự tôn. Dương Tùng Lam làm trò trước mặt toàn bộ bạn học ỷ thế hiếp người, sao hai đứa có thể nhận thua dễ dàng được! Còn chưa kể những người này nói người mà hai đứa yêu nhất khó nghe như vậy nữa, hai đứa rất tức giận, không thể nhịn!
“Không xin lỗi à?” Dương Tùng Lam nheo mắt đầy nguy hiểm: “Không xin lỗi thì cút khỏi nhà trẻ cho tao!”
“Anh Dương, An Bảo và An Mỹ đi học ở đây, chúng tôi đã đóng học phí rồi. Dù anh có từng tài trợ nhà trẻ cũng không có tư cách đuổi học bọn nhỏ!” Nhan Nhã Tịnh nghênh cằm, gằn từng tiếng một: “Còn nữa, tôi xin khuyên anh Dương một câu, chiều con là hại chết con, anh tự giải quyết cho tốt đi!”
“Cô dám giáo huấn tôi?” Dương Tùng Lam lạnh lùng khịt mũi: “Còn dám giáo huấn cả Dương Tùng Lam này cơ đấy. Cô có tin tôi khiến cô không chốn dung thân ở Vân Hải này không?”
“Anh muốn cho ai không chốn dung thân ở Vân Hải cơ?” Dương Tùng Lam vừa dứt lời, một giọng nói lạnh băng vang lên ngoài cửa phòng học.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.