Nhan Nhã Tịnh muốn khóc, tại sao vừa rồi cô lại nói ra những lời ngu ngốc như vậy chứ!
Nhan Nhã Tịnh nghĩ rằng mình nên giải thích một chút, nhưng vừa mới mở miệng lại nuốt ngược hết lời muốn nói về.
Nếu cô giải thích thì hình như cũng rất kỳ quặc.
Chưa đợi Nhan Nhã Tịnh nói gì, môi anh đã hôn lên môi cô.
Nhan Nhã Tịnh khóc không ra nước mắt, hoàn toàn không thể thoát khỏi sự kiềm chế của Lưu Thiên Hàn.
Nghĩ tới lúc này bọn họ vẫn còn ở trong nhà hàng, khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhan Nhã Tịnh đỏ lựng đến mức nhỏ máu ra tới nơi.
Lỡ có người bước vào nhìn thấy cô và Lưu Thiên Hàn đang hôn nhau thì sau này cô không còn mặt mũi ra đường gặp ai nữa!
“Anh Lưu, mau buông tôi ra đi, ở đây là nhà hàng!”
Nhan Nhã Tịnh cố gắng nói ra câu này dưới áp lực của anh. Nghe cô nói vậy, cuối cùng Lưu Thiên Hàn mới chịu buông cô ra, ngồi xuống ngay ngắn.
Lưu Thiên Hàn ngước mặt lên, vừa khéo nhìn thấy đôi môi đỏ bừng sáng rực hơn hoa anh đào của Nhan Nhã Tịnh.
Ánh mắt của Nhan Nhã Tịnh thuần khiết trong veo như thể không có chút ý nghĩ đen tối nào. Nhưng khi đôi mắt long lanh ngập nước kia ánh lên vẻ ngây thơ và yếu đuối thì đó chính là sự mê hoặc không thể cưỡng lại đối với đàn ông.
Đáy mắt Lưu Thiên Hàn tối hơn: “Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó!”
Nhan Nhã Tịnh ấm ức bĩu môi, anh Lưu thật hung dữ!
Đừng dùng ánh mắt này nhìn anh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-bao-boss-han-nghien-vo-len-troi/309238/chuong-166.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.