Đầu óc Nhan Nhã Tịnh nổ tung. Đêm qua cô không khóa cửa phòng. Giờ cô… cô nên giải thích thế nào đây? 
Lưu Thiên Hàn cũng không ngờ Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ sẽ bất chợt đẩy cửa tiến vào, không khỏi sửng sốt một thoáng. Con người bình thường trấn tĩnh, ung dung như anh, lúc này cũng tỏ ra hơi luống cuống. 
Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ cũng giật mình, hai đứa bé nhìn Lưu Thiên Hàn, rồi lại nhìn Nhan Nhã Tịnh, sao mẹ với ông cậu lại ôm nhau? 
Nhưng hai nhóc tinh ranh này cũng nhanh chóng ý thức được điều gì đó, chúng trao đổi ánh mắt, sau đó ‘ảnh hậu nhí’ Nhan An Mỹ lên tiếng trước. 
“Mẹ, mẹ ở đâu thế ạ? Mẹ không ở trong phòng à?” 
Nhan An Mỹ giơ đôi tay nhỏ bé, khua khua mấy cái: “Chắc tối qua em ngủ không ngon, giờ mới tỉnh dậy, hình như mắt hơi lờ mờ không rõ ấy.” 
Nhan An Mỹ tiếp tục bị ảnh hậu nhập, giơ bàn tay nhỏ lên tự lắc lắc trước mặt mình: “Em không nhìn thấy gì thật này, chẳng thấy gì cả! Anh, mẹ có trong phòng không? Hay mình ra phòng khách tìm mẹ đi?” 
Khóe môi Nhan An Bảo giật giật, nhưng lại rất phối hợp, nói: “Mắt anh cũng hỏng rồi thì phải, không thấy gì cả. An Mỹ, anh em mình ra phòng khách tìm dì Thu Quỳnh.” 
Nhan Nhã Tịnh bất lực nguýt mắt xem thường, hành động của hai đứa nhãi ranh này thật vụng về! 
Làm gì có chuyện cả hai đều quáng mắt không thấy gì được chứ? Rõ ràng là hai đứa nó giấu đầu lòi đuôi. 
Nghĩ đến 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-bao-boss-han-nghien-vo-len-troi/309182/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.