Giọng Vu Tiếu rất nhỏ nhưng người xung quanh vẫn nghe được tiếng cô ấy. 
Khóe môi Điền Long chợt nhếch lên đắc ý nhưng ông ta nhanh chóng trở về dáng vẻ bi phẫn ngay lập tức. 
“Không thấy toa thuốc? Làm sao có chuyện trùng hợp như vậy! Chính các người hại chết ba tôi, trong lòng các người có ma!” 
“Đúng, trong lòng các người có ma!” Trương Huệ cũng ngửa mặt lên, tức giận rống: “Giết người đền mạng! Ba chồng tôi không thể chết oan uổng như vậy được!” 
Đứng ở khoảng cách gần Nhan Nhã Tịnh, Trương Huệ đột ngột đứng dậy, bổ nhào lên người cô mà đánh. 
Bà ta nắm chặt tóc Nhan Nhã Tịnh: “Mày hại chết ba chồng tao, tao muốn mày đền mạng cho ông ấy!” 
Tình huống hiện giờ hoàn toàn bất lợi cho Nhan Nhã Tịnh, trong lòng cô cũng biết rõ nếu Trương Huệ đánh mình mà mình phản kháng lại thì tình huống càng bất lợi hơn. 
Nhưng cô không hề có đam mê bị ngược đãi, thế cô đẩy mạnh Trương Huệ ngã ra mặt đất. 
Trương Huệ thuận thế khóc lóc om sòm trên đất, bà ta liên tục lăn lộn, như thể bị ức hiếp: “Đánh người, đánh người! Bác sĩ đánh người! Bác sĩ chối bỏ trách nhiệm giết người, hiện tại còn đánh người ta, đây là xã hội gì vậy! Trần đời sao lại có loại bác sĩ này chứ! Cứu mạng, đánh người, cứu mạng...” 
Trương Huệ gào khóc thảm thiết làm như không phải Nhan Nhã Tịnh đẩy bà ta một cái mà đang phanh thây xẻ thịt mình vậy. 
Đối với hạng người vô lý này, Nhan Nhã Tịnh duy trì sự im lặng, trên mặt 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-bao-boss-han-nghien-vo-len-troi/309134/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.