Chẳng phải người đàn ông đêm đó là Hách Trung Văn à? Sao anh Lưu lại có chiếc nhẫn này? Vô số quả bom nổ tung trong đầu Nhan Nhã Tịnh, khiến cô cảm thấy trời đất tối tăm mù mịt, mất hồn mất vía. Chẳng lẽ người đàn ông đêm đó là anh Lưu? Nhan Nhã Tịnh không để ý đến phép lịch sự mà túm tay Lưu Thiên Hàn. Cô run rẩy chỉ vào chiếc nhẫn trên ngón tay cái của anh: “Anh Lưu, sao anh lại có chiếc nhẫn này?” “Sao lại hỏi như thế?” Lưu Thiên Hàn hơi giật mình, nhìn Nhan Nhã Tịnh hỏi. “Không… Không có gì! Chỉ là tôi cảm thấy chiếc nhẫn này rất quen thôi, hình như đã thấy ở đâu rồi.” Nhan Nhã Tịnh sợ nếu nói thẳng ra đây là chiếc nhẫn mà người đàn ông kia đưa cho cô năm năm trước thì quá đường đột, cho nên khéo léo nói. “À, Trung Văn cũng có một chiếc.” Lưu Thiên Hàn dừng một lát mới nói tiếp: “Chắc là cô nhìn thấy ở chỗ nó nên thấy quen.” Hóa ra Hách Trung Văn cũng có. Nhan Nhã Tịnh có cảm giác như trái tim mình vừa mới bay lên đã bị ai đó đánh cho một cái quay trở về chỗ cũ. Cô biết Lưu Thiên Hàn không thể là người đàn ông năm năm trước. Nhưng cô vẫn rất hụt hẫng khi vừa mới có một chút hy vọng đã bị dập tắt. Động tác lúc nãy của Nhan Nhã Tịnh quá mạnh chạm đến vết thương trên mu bàn tay, bây giờ tỉnh táo lại cô mới thấy đau. Nhan Nhã Tịnh nhăn nhó, cô phải nhanh chóng xử lý vết thương trên mu bàn tay. Nếu không sẽ bị phồng nước, như vậy thì rất rắc rối. “Anh Lưu, cảm ơn anh vì chuyện hôm nay! Tôi về bệnh viện trước đây.” Nói xong, Nhan Nhã Tịnh bước nhanh ra khỏi quán cà phê. Lưu Thiên Hàn kéo cô lại: “Cô bị thương rồi, để tôi giúp cô xử lý!” Lưu Thiên Hàn tỏ thái độ không thể thương lượng khiến cho Nhan Nhã Tịnh không biết phải từ chối bằng cách nào. Cô còn đang ngẩn người thì đã bị Lưu Thiên Hàn kéo vào nhà vệ sinh của quán. Anh mở vòi, xả nước lạnh lên mu bàn tay Nhan Nhã Tịnh. Cách tốt nhất để xử lý khi bị bỏng đúng là dùng nước lạnh làm dịu vết thương, sau đó bôi thuốc mỡ. Nhan Nhã Tịnh không ngờ cách xử lý của Lưu Thiên Hàn lại chuyên nghiệp như vậy. Động tác của anh vô cùng nghiêm túc. Người ta thường nói, người đàn ông quyến rũ nhất là khi đang tập trung làm việc… Ừ, Lưu Thiên Hàn vốn đã đủ thu hút rồi, nghiêm túc thế này thật sự quyến rũ chết người! Nhan Nhã Tịnh si mê nhìn khuôn mặt tuấn tú được tạo hóa ưu ái của Lưu Thiên Hàn. Khi cô ý thức được mình lại vượt quá khuôn phép thì vội vàng quay đi chỗ khác. “Xin lỗi cô vì chuyện tối qua.” Giọng nói của Lưu Thiên Hàn bỗng nhiên vang lên bên tai Nhan Nhã Tịnh. Nhan Nhã Tịnh giật mình, theo bản năng quay sang thốt lên một tiếng ‘hả’. Nhan Nhã Tịnh không ngờ khuôn mặt của Lưu Thiên Hàn lại hơi chếch về phía bên này. Cô vừa quay sang như vậy, cánh môi tình cờ chạm vào khóe miệng anh… Nhiệt độ xung quanh bỗng chốc nóng lên, khiến Nhan Nhã Tịnh cảm thấy hơi khó chịu. Ký ức tối qua ùa về trong đầu Nhan Nhã Tịnh giống như thủy triều. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhan Nhã Tịnh nóng rần, tim đập loạn xạ. Cô vội vàng cụp mắt xuống, không dám tiếp tục nhìn Lưu Thiên Hàn. Nhan Nhã Tịnh sợ mình nhìn thêm một cái nữa thì cô sẽ không nhịn được, biến thành nữ yêu râu xanh nhào tới… Có một số ý nghĩ không được phép nghĩ tới, bởi chỉ hễ nghĩ tới thôi là muôn đời không quay lại được. Nhan Nhã Tịnh nhắm mắt hít một hơi thật sâu, có lẽ cô nên thử yêu đương. Chắc do cô độc thân quá lâu, xuân tâm manh động nên lúc nào cũng bị vẻ đẹp của Lưu Thiên Hàn mê hoặc. “Tối qua tôi bị người ta bỏ thuốc, xin lỗi cô.” Lưu Thiên Hàn tưởng Nhan Nhã Tịnh không nghe rõ nên nói lại một lần nữa. Nhan Nhã Tịnh cố gắng gạt bỏ những hình ảnh không trong sáng ra khỏi đầu, mất tự nhiên cười gượng: “Không sao đâu, anh cũng không cố ý, là tại bị bỏ thuốc thôi! Tôi có thể hiểu, tôi hiểu mà!” “Đàn ông vốn dĩ là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, anh làm thế với tôi là do tác dụng của thuốc. Tối qua cho dù có phải là tôi hay là một con heo nái thì có lẽ anh Lưu cũng không kiềm chế được. Ha ha, tôi có thể hiểu, tôi hiểu thật mà! Vậy nên, anh Lưu không cần phải ngại đâu.” “Người ta bảo lúc đàn ông mất khống chế thì heo nái cũng biến thành Điêu Thuyền, mọi người đều hiểu mà. Chúng ta cứ coi như tối qua không hề xảy ra chuyện gì đi.” Nhan Nhã Tịnh tự nhận là câu trả lời của mình vừa khéo léo vừa rộng lượng, không chê vào đâu được. Ai ngờ khuôn mặt tuấn tú của Lưu Thiên Hàn bỗng trở nên đen sì như đáy nồi. Vốn dĩ Nhan Nhã Tịnh còn đang tò mò, không biết tối qua sau khi cô đi, Lưu Thiên Hàn có làm gì với Cố Bắc Vinh không? Hiện giờ thấy sắc mặt của anh khó coi như thế, cô vội vàng nuốt những lời định nói xuống bụng. Hình như cô không nói sai gì mà, sao tự nhiên vẻ mặt của Lưu Thiên Hàn lại khó coi thế này? Dường như trong mắt Lưu Thiên Hàn bắt đầu xuất hiện tầng tầng lớp lớp mực đen, sâu không thấy đáy. Anh khẽ nhíu đôi lông mày đẹp đến mức không chê vào đâu được của mình, cô lại cho rằng anh sẽ chạm vào một con heo nái hả? Trong mắt cô, anh là loại người đói bụng ăn quàng ư? Nhan Nhã Tịnh nói anh không kiềm chế nổi với heo nái, Lưu Thiên Hàn đã muốn bùng nổ rồi. Bây giờ mà biết trong đầu cô còn bổ sung thêm hình ảnh anh nhảy bổ lên đè Cố Bắc Vinh nữa thì chắc chắn Lưu Thiên Hàn sẽ hoàn toàn phát điên lên mất. Lưu Thiên Hàn im lặng rất lâu mới mở miệng: “Nếu tối qua là một con heo nái thì tôi sẽ không chạm vào.” Anh dừng một chút rồi bồi thêm: “Khẩu vị của tôi không mặn thế đâu.” Khóe môi Nhan Nhã Tịnh run rẩy, ý cậu Lưu là cô tốt hơn heo nái một chút à? Có phải cô nên cảm thấy may mắn vì địa vị của mình ở trong lòng Lưu Thiên Hàn cao hơn heo nái không? Nhan Nhã Tịnh không muốn tiếp tục chủ đề heo nái này nữa, đang định lảng sang chuyện khác thì chuông của chiếc điện thoại cô mới mua lại vang lên. Là Hách Trung Văn gọi đến. Giọng Hách Trung Văn vẫn tràn đầy năng lượng như cũ: “Chị đại à, em có ở bệnh viện không? Anh làm cơm hộp tình yêu, trưa nay ăn chung nhá!” “Hách béo, không cần phiền phức như thế đâu, trưa tôi xuống căng tin ăn được rồi.” “Không phiền, không phiền! Chuyện anh thích nhất chính là làm trâu làm ngựa cho chị đại của anh mà! Em chờ anh nhá!” Nói xong, Hách Trung Văn vui vẻ cúp máy, tăng tốc đi tới bệnh viện. Lưu Thiên Hàn ở ngay sát Nhan Nhã Tịnh, anh nghe rõ mồn một những gì Hách Trung Văn nói qua điện thoại. ‘Cơm hộp tình yêu’, từ này thật chói tai! Không hiểu sao, Lưu Thiên Hàn cảm thấy dị ứng với việc Nhan Nhã Tịnh ăn cơm hộp tình yêu cùng Hách Trung Văn. Nhưng nghĩ đến lời mình đã hứa với cháu trai, anh vẫn buông tay Nhan Nhã Tịnh ra. Lưu Thiên Hàn vừa ra khỏi quán cà phê thì nhận được tin nhắn Zalo. “Kiếm một ông bố đem về”: “Ông cậu ơi, lúc nào thì ông cậu rảnh ạ? Cháu có việc rất quan trọng muốn nói với ông cậu, liên quan đến chuyện lớn cả đời của ông cậu đấy ạ!” Lưu Cửu: “Lúc nào cũng được.” “Kiếm một ông bố đem về”: “Vâng, vậy bây giờ chúng ta gọi video đi.” Ngay sau đó, Lưu Thiên Hàn nhận được cuộc gọi video từ “Kiếm một ông bố đem về”. Nhan An Bảo nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại với vẻ mặt nghiêm túc, lúc không nói gì, khuôn mặt cậu bé càng giống Lưu Thiên Hàn. Nhan An Bảo im lặng một lúc lâu mới nói với giọng trầm thấp: “Ông cậu, ông cậu đang bắt cá hai tay đúng không?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]