Nhan Nhã Tịnh thực không biết nên giải thích thế nào, dù gì hôn hay ôm gì đó, đều bị Vu Tiếu và Hà Hân Nghiên nhìn thấy rồi, cô giải thích chỉ sẽ càng bôi càng đen, cô dứt khoát duy trì trầm mặc.
Thấy Nhan Nhã Tịnh không nói chuyện, Vu Tiếu và Hà Hân Nghiên tâm linh tương thông mà nhận định rằng Nhan Nhã Tịnh đã thừa nhận mối quan hệ không chính đáng giữa cô và Cậu hai Lưu.
Hà Hân Nghiên lòng đầy căm phẫn vỗ lên bàn máy tính trước mặt mình gầm lên, “Quá đáng quá rồi! Cậu hai Lưu cho dù vừa có tiền vừa đẹp trai cũng không thể bắt nạt người như vậy a! Anh ta làm như vậy có khác gì cướp đoạt dân nữ đâu!”
Vu Tiếu cũng bất bình thay Nhan Nhã Tịnh, “Đúng vậy, Cậu hai Lưu quá đáng ghét rồi! Chủ nhiệm Nhan cô nói thế nào cũng là em dâu ruột của anh ta, sau khi Cậu Lưu đi, anh ta không coi cô như em gái mà bảo bọc thì cũng thôi đi, còn tàn nhẫn cưỡng bách cô! Việc ác của anh ta, thật không kể sao cho hết!”
Không kể sao cho hết?
Nhan Nhã Tịnh yếu ớt uống một ngụm cà phê, nói vậy không khỏi quá khoa trương đi?
Hà Hân Nghiên với Vu Tiếu, sao lại đem Anh Lưu nói đến giống như một tên ác bá cưỡng đoạt dân nữ, không chuyện ác nào không làm, còn cô lại biến thành một đoá hoa trắng nhỏ phải chịu hành hạ thế?
Rõ ràng là, sau khi Anh Lưu mất trí nhớ, cô chủ động dụ dỗ anh trước có được không!
Nhan Nhã Tịnh đột nhiên cảm thấy Anh Lưu thật uất ức thật đáng thương, đáng thương đến mức khiến cô đều không nỡ tiếp tục tức giận với anh nữa.
Điều Nhan Nhã Tịnh lo lắng nhất, thực ra không phải Hà Hân Nghiên và Vu Tiếu sẽ đem mối quan hệ không chính đáng của bọn họ lan truyền cho mọi người đều biết, cô đặt chiếc cốc trong tay xuống, tương đối uyển chuyển nói, “Hân Nghiên, chị Tiếu, chuyện giữa tôi và anh Hai, các cô có thể giữ bí mật không?”
Hà Hân Nghiên gật đầu thật mạnh với Nhan Nhã Tịnh, “Chủ nhiệm Nhan, chị yên tâm, chuyện Cậu hai Lưu bức bách chị em sẽ không nói ra ngoài đâu! Em kiên quyết bảo vệ danh tiếng của chị! Có điều em cũng kiên quyết xem thường loại hành vi ác bá này của Cậu hai Lưu!”
“Tôi cũng xem thường Cậu hai Lưu!” Vu Tiếu cũng nghiến răng nghiến lợi nói, “Loại đàn ông mặt người dạ thú này, Vu Tiếu tôi cả đời anti!”
Thôi vậy, Anh Lưu bị anti thì bị anti đi, chỉ cần mối quan hệ không chính đáng giữa bọn họ không bị truyền ra ngoài là được.
Anh chịu tiếng oan trở thành ác bá, có chút thiệt thòi, cùng lắm thì cô trở về thương yêu anh nhiều thêm là được.
Vu Tiếu và Hà Hân Nghiên bên này bằng lòng giữ bí mật cho cô, Nhan Nhã Tịnh âm thầm thở phào một hơi, bây giờ, mối bận tâm duy nhất của cô, chính là chỗ Thẩm Quyện bên kia.
Cô đang muốn gọi điện thoại cho Thẩm Quyện, nhạc chuông điện thoại của cô vang lên, là điện thoại của Thẩm Quyện gọi đến.
Sau khi cô nhận cuộc gọi, trong điện thoại liền truyền đến giọng nói lo lắng của anh ta, “Nhã Tịnh, em bây giờ đang ở đâu? Cậu hai Lưu có bắt nạt em không? Em gửi location cho anh, anh bây giờ liền qua cứu em.”
“Không cần đâu…”
Nhan Nhã Tịnh yếu ớt nói, “Tôi bây giờ đã về bệnh viện rồi, anh hai anh ấy không có bắt nạt tôi.”
“Nhã Tịnh, xin lỗi, là anh vô dụng, anh không bảo vệ được tốt cho em, mới để Cậu hai Lưu thừa cơ mà tới! Nhã Tịnh, em yên tâm, về sau anh nhất định sẽ bảo vệ em thật tốt, sẽ không để Cậu hai Lưu bức bách em như vậy nữa!”
Nhan Nhã Tịnh, “…”
Sao ngay cả trong lòng Thẩm Quyện, cô cũng biến thành đoá hoa trắng nhỏ lương thiện vô tội rồi!
Cô thật muốn hướng lên trời gào to, Anh Lưu thật sự thật sự không có bức bách tôi, là tôi bức bách Anh Lưu trong sáng như trăng như gió, ngồi trong lòng mà không loạn!
Nhưng cô và Thẩm Quyện không tính là thân thuộc lắm, loại lời nói này cô đương nhiên sẽ không nói với anh ta.
Cô bây giờ chỉ muốn nói Thẩm Quyện đừng đem chuyện của cô và Anh Lưu lan truyền cho mọi người đều biết.
“Cậu Thẩm, có thể phiền anh một việc không? Chuyện hôm nay của tôi và anh Hai, anh có thể đừng nói với người khác không?”
“Nhã Tịnh, em yên tâm, anh sẽ không nói ra chuyện Cậu hai Lưu bức bách em. Nhã Tịnh, em cũng đừng buồn nữa, mọi chuyện rồi sẽ tốt lên thôi.”
“Cậu Thẩm, cảm ơn anh giúp tôi giữ bí mật, nhưng có một chuyện, tôi muốn nói rõ ràng với anh.”
Nhan Nhã Tịnh biết, có những lời khi nói ra thật sự sẽ gây tổn thương cho người khác, nhưng dây dưa không dứt khoát càng tổn thương người hơn.
Dao sắc chặt đay rối, ngay lúc đó có lẽ sẽ đau, nhưng sau khi rút được thân ra rồi, sẽ gặt hái được hạnh phúc tốt hơn.
“Cậu Thẩm, mong anh sau này đừng lãng phí thời gian trên người tôi nữa. Người tôi thích không phải là anh, bất kể anh làm gì, tôi cũng không thể nào thích anh. Cậu Thẩm, anh là một người rất tốt, anh xứng đáng với người con gái tốt hơn.”
“Nhã Tịnh, em là sợ chúng ta ở bên nhau Cậu hai Lưu sẽ phá rối có phải không?” Trong giọng nói của Thẩm Quyện, sự ôn hoà chậm rãi thu lại, ngược lại nổi lên một kia kiên định khó tả, “Nhã Tịnh, em yên tâm, anh mặc dù không có quyền thế, giàu có như Cậu hai Lưu, nhưng anh sẽ dốc hết sức lực để bảo vệ em.”
“Nhã Tịnh, anh biết em đang lo lắng cho anh, cũng là muốn tốt cho anh, nhưng loại tốt như vậy anh sẽ không chấp nhận. Bởi vì, duy nhất chỉ có ở bên em, mới là hạnh phúc của anh.”
Nghe lời Thẩm Quyện nói, Nhan Nhã Tịnh thật sự cạn lời, Cậu Thẩm là một người thông minh như vậy, sao trong chuyện tình cảm lại không thông suốt thế này chứ!
Cô đây rõ ràng là không thích anh ta, từ chối anh ta, sao anh ta lại cảm thấy là cô yêu anh ta sâu sắc, lo lắng cho sự an toàn cá nhân của anh ta cơ chứ?
Người ấy mà, thật là quá xuất sắc quá tự tin cũng không tốt, tự tin đến mức không tin là sẽ có phụ nữ từ chối anh ta luôn rồi!
Nhan Nhã Tịnh muốn nói với Thẩm Quyện, anh nghĩ nhiều rồi, cô căn bản không lo lắng cho anh ta, cô chỉ là thuần tuý không thích anh ta.
Nhưng lời này của cô còn chưa nói ra khỏi miệng, Thẩm Quyện đã nói một câu, “Nhã Tịnh, buổi chiều anh đón em cũng ăn cơm. Anh có một khách hàng đến rồi, tối gặp.” Liền vội vội vàng vàng cúp điện thoại.
Nhan Nhã Tịnh đứng hình nhìn màn hình điện thoại từ từ biến đen, cô đột nhiên phát hiện, giao tiếp với Cậu Thẩm quả thực có chút khó khăn.
Còn tối gặp?
Cô nào dám chứ!
Trưa nay Anh Lưu đã giận đến mức muốn đại sát tứ phương rồi, đến tối nếu cô còn dám hẹn hò với Cậu Thẩm thì phải phơi thây ngoài đồng mất!
Buổi tối Nhan Nhã Tịnh không muốn hẹn hò với Thẩm Quyện, cũng không muốn nhìn thấy gương mặt tuấn tú chọc người tức đó của Lưu Thiên Hàn, sau khi cô gửi cho Cậu Thẩm cái tin nhắn nói buổi tối có việc, liền trực tiếp đi đến căn hộ của Tô Thu Quỳnh.
Chuyện xảy ra với Tô Thu Quỳnh tối qua, Nhan Nhã Tịnh đã nghe nói, dù Tô Thu Quỳnh nói cô ấy không bị thương, nhưng không tận mắt đi qua nhìn một cái, cô không yên lòng.
Nhan Nhã Tịnh trực tiếp dừng xe ở bên ngoài khu nhà, cô vừa xuống xe, một thằng bé tầm sáu bảy tuổi bổ nhào vào người cô.
Nhan Nhã Tịnh lúc đó cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho là đứa bé nghịch ngợm đùa giỡn không cẩn thận va vào cô, sau khi cô đỡ cho thân thể của đứa bé đứng vững, liền bước nhanh đi vào căn hộ.
Khi cô đi vào, Lâm Tiêu đang chuẩn bị bữa tối trong phòng bếp, Tô Thu Quỳnh đang ngồi trên ghế sofa ở phòng khách, ăn dưa đã được cắt sẵn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]