Nhìn thấy nụ cười thê lương trên mặt Nhan Nhã Tịnh, Lưu Thiên Hàn đau lòng, anh không giỏi dỗ dành phụ nữ, càng không biết lời ngon tiếng ngọt gì, cuối cùng anh vẫn quyết định dùng ngôn ngữ cơ thể.
Cánh tay dài vươn ra một cái, thân hình nhỏ nhắn của Nhan Nhã Tịnh liền bị anh dùng sức ôm vào trong lòng, cô vừa định nói kêu anh buông cô ra, anh xoay người một cái, đã ra sức đem cô ôm trọn cô vào lòng.
“Nhan Nhã Tịnh, chúng ta tái hợp.”
Giọng nói không cho phép hoài nghi, căn bản không cho Nhan Nhã Tịnh bất kỳ cơ hội từ chối nào, Nhan Nhã Tịnh nằm mơ cũng muốn tái hợp với anh, nhưng lúc này, nói cô làm màu cũng được, nói cô kiêu kỳ cũng xong, cô chính là không muốn thuận theo ý anh.
Anh kỳ thực, cũng từng nói qua cô ti tiện.
Anh dùng lời nói khó nghe nhất nhục nhã cô, anh còn ném mất nhẫn cầu hôn mà anh tặng cô, thậm chí, vòng tay mà cô tặng cho anh cũng bị anh ném đi không chút do dự.
Thứ mà anh ném đi, là trái tim tươi sống sống động của cô.
“Anh Hai, anh từng nói, anh sẽ không tái hợp với em.” Nhan Nhã Tịnh nói đúng sự thật.
“Nhan Nhã Tịnh, anh thu hồi lại lời anh nói trước kia.” Ngừng một chút, anh lại nói tiếp, “Anh hối hận rồi, anh tái hợp với em. Nhan Nhã Tịnh, anh đã cầu hôn với em rồi, em đừng hòng rời khỏi anh!”
“Cầu hôn?” Bờ mi của Nhan Nhã Tịnh khe khẽ lay động như cánh bướm, uất ức trên mặt không cách nào khắc chế được.
“Anh Hai, anh đúng thật đã cầu hôn em, em cũng đã chấp nhận lời cầu hôn của anh. Nhưng hình như anh đã quên, anh đã ném mất nhẫn cầu hôn mà anh tặng em.”
Mọi chuyện của tối hôm đó, Nhan Nhã Tịnh bây giờ nhớ lại, vẫn như cũ thấy tim như dao cứa.
Lưu Thiên Hàn sững sờ, Nhan Nhã Tịnh nói không sai, anh đúng thật đã ném mất chiếc nhẫn cầu hôn mà anh tặng cô.
Thật ra, chiếc nhẫn đó sau đó anh đã nhặt lại, nhưng bị anh ném một cái như thế, kim cương trên mặt nhẫn có chút lỏng lẻo, không sửa lại cẩn thận một chút, anh còn thật không có mặt mũi nào mà cầm đến cho Nhan Nhã Tịnh.
Thấy Lưu Thiên Hàn không nói chuyện, Nhan Nhã Tịnh cũng không tiếp tục cùng anh thảo luận về chuyện chiếc nhẫn nữa, cô ngồi dậy từ trên giường, có chút khó khăn mím mím môi, “Anh Hai, em thật sự cảm thấy quan hệ hiện tại của chúng ta rất tốt, không cần phí tâm.”
Như vậy, trái tim liền sẽ không đau đến vậy nữa.
Thấy Nhan Nhã Tịnh ôm quần áo đi sang gian phòng cách vách tắm rửa, Lưu Thiên Hàn thật muốn đuổi theo đem cô trở lại, nhưng nghĩ tới những hành vi bạo lực lạnh mà anh làm với cô sau khi anh nói lời chia tay, anh lại không có mặt mũi nào.
Nhan Nhã Tịnh là một cô gái tích cực hướng tới phía trước, sáng sớm nghĩ tới một vài chuyện không vui khiến tâm tình của cô đích thực rất sa sút, nhưng sau khi đến bệnh viên, đối diện với bệnh nhân, trạng thái của cô rất nhanh lại khôi phục bình thường.
Thật ra, tất cả mọi chuyện đều đã phát triển theo chiều hướng tốt nhất rồi.
Anh Lưu không còn nói lời sắc bén muốn chia tay với cô nữa, anh muốn níu kéo cô, bọn họ còn có thể lại trở về bên nhau.
Có thể là bởi vì cô quá mức tham lam đi, trong lòng cô nhịn không được mà buồn bã, cô nhớ anh Lưu của trước khi mất trí nhớ.
Anh Lưu của lúc đó tốt biết bao nha, anh sẽ không nói cô ti tiện, anh cũng sẽ không ném đi đồ vật mà anh tặng cô, lại càng sẽ không ném đi chiếc nhẫn của bọn họ.
Anh càng sẽ không khiến cô phải đau lòng đến vậy.
Còn hiện tại thì sao, cô phải cẩn thận từng li từng tí lấy lòng, mới có thể khiến Anh Lưu quay lại, vì để anh không ghen tuông bậy bạ, cô còn phải gỡ xuống chiếc nhẫn kết hôn mà anh tặng cho cô trước khi mất trí nhớ.
Cô còn phải chơi chút tâm cơ nhỏ trong đoạn tình yêu này, ví như chuyện tối hôm qua, nửa đêm lúc anh ngồi dậy, thực ra cô cũng đã tỉnh.
Cô đã học được cách diễn kịch ở trước mặt Anh Lưu.
Cô không muốn biến thành một diễn viên ở trước mặt người cô yêu nhất, cô yêu anh, muốn dùng một mặt chân thật nhất khi đối diện với anh, đáng tiếc, kể từ sau khi anh mất trí nhớ, rất nhiều chuyện đơn giản đến không thể đơn giản hơn đều trở thành hy vọng xa vời.
Vào buổi trưa, Vu Tiếu và Hà Hân Nghi lôi kéo Nhan Nhã Tịnh nhất định muốn đi tiệm thịt nướng mới mở bên ngoài bệnh viện ăn cơm, bọn họ còn chưa ra khỏi văn phòng, Hà Hân Nghi đã nhịn không được hô lên kinh ngạc.
“Woa! Nhiều bóng bay quá nè!”
Nghe thấy lời nói của Hà Hân Nghi, Vu Tiếu cũng bước mau lao đến bên cửa sổ, “Sao lại có nhiều bóng bay như vậy? Hình như trên bóng bay còn có chữ, tôi có chút cận thị, nhìn không rõ.”
Sức tưởng tượng của Vu Tiếu đặc biệt phong phú, “Nhiều bóng bay như vậy, chắc không phải có người tỏ tình với nữ sinh đó chứ? Tôi đi lấy kính, phải nhìn cho rõ xem trên bóng bay viết cái gì!”
“Chị Tiếu, chị không cần phải đi lấy kính đâu, em nhìn thấy chữ trên bóng bay rồi.”
“Nhã… Nhã Tịnh…”
Hà Hân Nghi có chút khó khăn để phân biệt chữ trên bóng bay, “Nhã Tịnh, anh thích em.”
Sau khi đọc xong chữ trên quả bóng bay, Hà Hân Nghiên đột nhiên bừng tỉnh hiểu ra, “Nhã Tịnh?! Chắc không phải là chủ nhiệm Nhan chứ?”
Thấy Nhan Nhã Tịnh vẫn luôn yên tĩnh đứng ở một bên, dáng vẻ như hoàn toàn không có hứng thú với bóng bay đầy trời bên ngoài, Hà Hân Nghi vội vàng kích động xông tới trước mặt cô, “Chủ nhiệm Nhan, chị mau nhìn kìa! Trên quảng trường đối diện bay đầy bóng bay kìa!”
“Trên quả bóng bay còn viết tên chị đấy! Chủ nhiệm Nhan, chắc chắn là thanh nên tài tuấn nhà nào đó đang tỏ tình với chị!”
Nghe thấy lời nói của Hà Hân Nghiên, Nhan Nhã Tịnh mới chậm rì rì mà đi đến trước cửa sổ, khoảng không phía trên quảng trường đối diện bệnh viện, đích thực đang bay đầy bóng bay đủ màu sắc, trên cùng còn có hai quả khinh khí cầu không nhỏ.
Giữa hai quả khinh khí cầu còn rất trẻ trâu mà giăng một tấm banner, Nhã Tịnh, anh thích em.
Nhan Nhã Tịnh hạ mí mắt xuống, cô còn đúng thật không biết, là ai lại rỗi hơi đến thế, bày ra nhiều bóng bay như vậy.
Có điều, cho dù tên của nữ sinh được tỏ tình gọi là Tịnh gì đó, cũng chưa chắc là cô.
Trên thế giới này, có Nhan Nhã Tịnh, thì cũng sẽ có Trần Nhã Tịnh, Vương Nhã Tịnh, Triệu Nhã Tịnh Lý Nhã Tịnh.
“Chắc hẳn chỉ là trùng tên thôi, không thể nào là tỏ tình với tôi đâu.” Nhan Nhã Tịnh nhàn nhạt nói, “Đi thôi, chúng ta đi ăn thịt nướng nào.”
“Nhưng mà chủ nhiệm Nhan, em cảm thấy chính là đang tỏ tình với chị đấy! Không thể nào trùng hợp như vậy đâu, vừa hay trùng tên với chị, hơn nữa địa điểm tỏ tình còn là trên quảng trường đối diện bệnh viện chúng ta, đây rõ ràng là vì chị mà đến nha!”
Hà Hân Nghiên vẫn nằm bò trước cửa sổ như cũ động cũng không buồn động, cô ấy cố sức nhìn xuống phía dưới, khi nhìn rõ được người đàn ông đang đứng trên quảng trường đối diện, cô ấy nhịn không được ré thành tiếng.
“Cậu Thẩm! Bác sĩ Nhan, là Cậu Thẩm!”
Nghe thấy tiếng kêu kích động của Hà Hân Nghiên, Vu Tiếu sau khi đeo kính lên cũng vội vàng nhìn về phía quảng trường, độ kích động của cô ấy không hề thua kém Hà Hân Nghiên một chút nào.
Cô ấy quay mặt lại, kích động vẫy tay với Nhan Nhã Tịnh, “Chủ nhiệm Nhan, cô mau nhìn, thật sự là Cậu Thẩm!”
Vẻ mặt Nhan Nhã Tịnh khựng lại, Cậu Thẩm là một người khiêm tốn như vậy, sao đột nhiên lại bày ra trận thế lớn thế này để tỏ tình với cô chứ?
Hơn nữa, trước đó cô đã nghe Thịnh Vân Hiên nói qua, bà đã nói rõ ràng với Thẩm Quyện rồi, bà kéo tơ hồng cho bọn họ, thuần tuý chính là ghép loạn uyên ương, cô cho rằng Thẩm Quyện sẽ biết khó mà lui, sao sự theo đuổi của anh ta dành cho cô lại càng thêm phần mãnh liệt thế này?
Thân là người thừa kế của nhà họ Thẩm, sau khi Thẩm Quyện về nước, nhất cử nhất động của anh ta đều bị truyền thông theo đuổi, anh ta làm ra động tĩnh lớn thế này, đây là lại muốn lên trang nhất hay gì!
Nhan Nhã Tịnh đang định tìm một chỗ để trốn đi, không lên trang nhất cùng Thẩm Quyện, cô lại nghe thấy tiếng kêu kích động của Hà Hân Nghiên.
“Cậu hai Lưu! Cậu hai Lưu cũng đến quảng trường rồi kìa! Nhã Tịnh, Cậu hai Lưu đây là muốn làm chứng cho Cậu Thẩm theo đuổi tình yêu với chị sao? Cậu hai Lưu còn đúng thật coi chị như em gái ruột mà thương!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]