Đặt mình ở trong hoàn cảnh của người khác, nếu như anh Lưu ở chung trong một gian phòng với một cô gái chỉ quấn một chiếc khăn tắm thì cô chắc chắc cũng tức muốn chết.
Hiện tại anh Lưu nhìn thấy cô và Cung Trí Cương như thế này không tức mới lạ đó!
Thực ra anh vẫn là một bình giấm to hay ghen như cũ!
Nhan Nhã Tịnh vốn dĩ đã rất đau đầu, bây giờ nhìn thấy Lưu Thiên Hàn đang đứng ở cửa phòng bao, đầu cô lại càng đau hơn.
Cô muốn nhanh chóng xóa bỏ sự hiểu lầm của anh Lưu với cô, nhưng sau khi say rượu đầu óc lại phản ứng rất chậm chạp, cô không nghĩ ra được cách đối phó gì cả.
Cô chỉ có thể ngây ngốc đứng im tại chỗ, gọi anh bằng giọng điệu lấy lòng vô cùng: "Anh hai. "
Cung Trí Cương giống như không nhìn thấy Lưu Thiên Hàn vậy, anh một lần nữa nghiêm túc lặp lại với Nhan Nhã Tịnh: "Nhã Tịnh, anh sẽ chịu trách nhiệm với em! "
Đầu Nhan Nhã Tịnh đau đến mức chân đứng không vững, Cung Trí Cương ở trước mặt anh Lưu nói với sẽ chịu trách nhiệm với cô là muốn hại chết cô đúng không!
Quả đúng như vậy, Cung Trí Cương vừa dứt lời thì tiếng cười lạnh của Lưu Thiên Hàn liền vang lên trong không trung.
"Ha! "
Cơ thể nhỏ nhắn của Nhan Nhã Tịnh không khống chế được mà run lên, cô loạng choạng đi về phía Lưu Thiên Hàn: "Anh hai, chúng ta về nhà đi…"
Mặc dù bây giờ đầu óc Nhan Nhã Tịnh chậm chạp đến đáng sợ, nhưng có một số chuyện cô vẫn tương đối rõ ràng.
Tâm tình của người khác ra sao thật sự đều không quan trọng, chỉ cần anh Lưu đừng tức giận là được.
Cô cứ như vậy bổ vào người anh, anh trong vô thức liền muốn đẩy cô ra, nhưng hai cánh tay của cô cứ giống như kẹo kéo quấn lấy eo anh, làm anh nhất thời không đẩy cô ra được.
Nhan Nhã Tịnh cảm nhận được tâm trạng cáu kỉnh muốn vứt cô ra của anh Lưu, cô lại càng ra sức ôm chặt lấy anh, cô chề môi đáng thương nói: "Anh hai, sao bây giờ anh mới đến tìm em! Anh đưa em về nhà được không? "
Lưu Thiên Hàn lạnh lùng nhìn chằm chằm Nhan Nhã Tịnh, anh thật sự là đang đấm vào bông, một bụng đầy tức giận không sao phát tiết ra được.
Cung Trí Cương lúc này cũng chú ý đến Lưu Thiên Hàn, sự ấm áp trên người anh dần dần biến mất, chỉ còn lại một luồng sát khí hung tợn rõ ràng.
"Buông em ấy ra! "
"Anh hai, ah mau đưa em về nhà đi! Anh ta muốn đem em đi cho sói ăn! " Nhan Nhã Tịnh dường như nhìn thấy một con sói đói hung ác đang nhào lên người cô. Cô áp khuôn mặt nhỏ nhắn của mình vào trước ngực Lưu Thiên Hàn một cách đáng thương: "Anh hai cứu em, em không muốn bị sói ăn đâu! "
"Anh hai, đầu óc anh ta có vấn đề. "
Thấy Nhan Nhã Tịnh ỷ lại vào Lưu Thiên Hàn như vậy, sắc mặt của Cung Trí Cương càng thêm khó coi.
Từ lúc sinh ra đây là lần đầu tiên anh muốn chịu trách nhiệm với một người phụ nữ, thế mà cô lại nói đầu óc anh có vấn đề!
Ừm, người phụ nữ này rất dũng cảm!
Cung Trí Cương biết, Lưu Gia Thành là anh hai ruột của Lưu Thiên Hàn, là người thân của Nhan Nhã Tịnh, nhưng cho dù có là người thân thì nam nữ trưởng thành ôm nhau thế kia cũng khó tránh khỏi có chút ám muội quá rồi.
Lẽ nào…
Cung Trí Cương nhạy bén cảm nhận thấy điều gì đó, nhưng lại gần như là ngay lập tức phủ nhận suy nghĩ của mình.
Nhan Nhã Tịnh rõ ràng là nhớ mãi khong quên cậu Lưu đã mất kia, cô ỷ lại vào Lưu Gia Thành như thế này chỉ là vì cô sợ anh sẽ đem cô cho sói ăn thôi.
Đôi lông mày đẹp đẽ của Cung Trí Cương nhíu chặt lại, anh muốn đến gần cô như thế mà cô lại sợ anh đến vậy, điều này có chút khiến lòng anh có chút mệt mỏi.
Vốn dĩ khi Lưu Thiên Hàn nghe thấy Cung Trí Cương nói sẽ chịu trách nhiệm với Nhan Nhã Tịnh trong điện thoại, anh hận không thể bóp chết Nhan Nhã Tịnh, nhưng bây giờ thấy cô ỷ lại vào mình như vậy, dường như cô rất chán ghét Cung Trí Cương thì trong lòng anh lại lập tức mềm mại.
Anh không phải hoàn toàn không có khả năng phán đoán, lúc anh vừa mới đến đây thì cửa lớn phòng bao này bị khóa trái từ bên ngoài, tối nay Nhan Nhã Tịnh xuất hiện trong gian phòng bao này rõ ràng là bị người khác tính kế.
Điều này cũng đồng nghĩa với việc không phải do cô chủ động đòi yêu thương với Cung Trí Cương, vậy thì anh tha thứ cho cô.
"Cung Trí Cương, tự thu xếp ổn thỏa đi! "
Lưu Thiên Hàn mạnh mẽ ôm ngang Nhan Nhã Tịnh lên, anh nhìn cũng không thèm nhìn cung TRí Cương một cái liền ôm lấy cô bước nhanh ra khỏi phòng bao.
Cung Trí Cương nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Lưu Thiên Hàn, trong mắt anh bao trùm sát khí nồng đậm.
Chỉ là anh hiện tại chủ quấn một cái khăn tắm nên anh không có lập tức đuổi theo.
Người con gái này rất sợ anh, điều này khiến anh rất khó chịu, anh bắt buộc phải làm chút chuyện gì đó thì mới có tư cách tranh đoạt.
Sau khi bị Lưu Thiên Hàn ôm ra khỏi phòng bao, Nhan Nhã Tịnh liền vội vàng gọi điện thoại cho Tô Thu Quỳnh.
Sau khi đại não của cô ngừng hoạt động thì ngón tay cũng không nghe theo sự điều khiển của cô, cô lần mò một lúc lâu cũng không tìm được số điện thoại của Tô Thu Quỳnh.
"Anh hai, em phải đi tìm Thu Quỳnh! "
"Lúc nãy Lâm Tiêu đã đón Tô Thu Quỳnh về rồi. "Lưu Thiên hàn mặt mũi lạnh tanh nói dối.
Lúc nãy anh nhận được điện thoại của Lâm Tiêu nói rằng Tô Thu Quỳnh xảy ra chuyện rồi, anh đã điều không ít người trong tay mình đi giúp Lâm Tiêu tìm Tô Thu Quỳnh.
Bây giờ Nhan Nhã Tịnh đến đó cũng không giúp được gì mà chỉ có thể lo lắng suông, anh không muốn để cho co quá lo lắng nên chỉ có thể lừa cô.
Nếu như là lúc bình thường thì Nhan Nhã Tịnh chắc chắn sẽ không tin lời Lưu Thiên hàn.
Tô Thu Quỳnh sao có thể không lo cho cô mà theo Lâm Tiêu về trước rồi chứ!
Nhưng hiện tại đại não của cô bị cồn khống chế, chậm chạp đến đáng sợ, cô chỉ nghĩ rằng Tô Thu Quỳnh ở cùng Lâm Tiêu thì chắc chắn rất an toàn, như vậy cô có thể yên tâm rồi.
Đầu Nhan Nhã Tịnh càng ngày càng choáng, nhưng cô lại vô cùng muốn xem bói cho người khác.
Sau khi bị Lưu Thiên Hàn ôm đến ghế sau xe, Nhan Nhã Tịnh nằm bò trên người anh, mềm mại giống như một chú mèo nhỏ ngoan ngoãn.
Đột nhiên, cô tóm lấy cánh tay Lưu Thiên Hàn liền ngẩng mặt lên cười hì hì với anh nói: "Anh hai, em bói cho anh một quẻ được không? "
"Không bói! " Lưu Thiên Hàn lạnh lùng từ chối, quần áo trên người cô rất chỉnh tề, nhất định là không có bị Cung Trí Cương ức hiếp, nhưng cứ nghĩ đến ánh mắt nóng bỏng khi nhìn cô của Cung Trí Cương thì trong lòng anh lại cảm thấy rất khó chịu.
Bị Lưu Thiên Hàn từ chối trực tiếp như vậy, Nhan Nhã Tịnh có chút không cam lòng, cô quay mặt qua liền nhìn thấy cái gáy của Nhạc Dũng.
"Nhạc Dũng, tôi bói cho anh một quẻ nhé? "
Không đợi Nhạc Dũng nói chuyện, Nhan Nhã Tịnh đã cười hì hì nói: "Anh gần đây có vận đào hoa. "
"Ừm, anh có thể sẽ bị người ta ép vào tường."
Nghe Nhan Nhã Tịnh nói vậy, Nhạc Dũng suýt chút thì bị nước bọt của chính làm cho sặc chết.
Ép vào tường?
Đời này của anh không bao giờ muốn bị ép vào tường thêm một lần nào nữa.
Từ lần trước bị boss lớn ép vào tường xong anh đã gặp ác mộng một tuần liền đó!
Thấy Nhạc Dũng phản ứng mạnh như vậy, Nhan Nhã Tịnh không khỏi có chút khó hiểu hỏi: "Nhạc Dũng, anh làm gì mà kích động dữ vậy? Chẳng lẽ anh thật sự từng bị người ta ép vào tường rồi sao? "
"Nếu như là phụ nữ ép anh vào tường thì anh chắc chắc sẽ không kích động vậy đâu. Lẽ nào là đàn ông ép cậu vài tường à?! "
Trời!
Nhạc Dũng đột nhiên phanh gấp một cái, suýt chút nữa khiến chiếc xe Koenigsegg quay vòng tại chỗ, chị Nhan xem bói không cần chuẩn như vậy đâu!
Một phát này của Nhạc Dũng khiến đầu Nhan Nhã Tịnh đập cả vào ghế trước luôn rồi, cô không nhận ra sự kích động của Nhạc Dũng mới lạ đó!
Cô trợn mắt há mồm nhìn Nhạc Dũng: "Chẳng lẽ tôi bói đúng rồi sao? Nhạc Dũng, anh thật sự bị đàn ông ép vào tường rồi à?! "
"Nhạc Dũng, Tiểu Vân theo đuổi anh lâu như vậy mà anh không thèm để ý người ta là bởi vì giới tính không đúng đúng không? Xong rồi, hình như tôi vừa biết được một bí mật động trời, tôi sẽ bị giệt khẩu mất thôi! "
"Trước khi bị giệt khẩu tôi có thể hỏi thêm một câu nữa không? Nhạc Dũng, người ép cậu vào tường là ai vậy? "
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]