Giống như một con sói bị bỏ đói lâu ngày. 
Sau khi mạnh mẽ phóng ra trong cơ thể Nhan Nhã Tịnh, Lưu Thiên Hàn mới bắt đầu hối hận. 
Chia tay rồi, chỉ làm bạn bè bình thường, thế nhưng bọn họ lại làm rồi, đây tính là chuyện quái gì chứ! 
Anh khinh thường chính mình, cứng rắn muốn giữ khoảng cách với cô như vậy, cuối cùng, khi cô cởi bỏ quần áo chủ động chui vào vòng tay anh thì anh liền không khống chế được bản thân nữa. 
Có điều, tối nay đã làm một lần, hai lần, ba lần…thì đều không còn quan trọng nữa rồi. 
Lưu Thiên Hàn không muốn nhịn chết bản thân mình. 
Vậy nên anh quả quyết kéo vòng eo mảnh khảnh của người con gái đã bị anh giày vò đến ngủ thiếp đi, tiếp tục ra sức vận động… 
Sáng sớm khi Nhan Nhã Tịnh tỉnh dậy, cô thật sự cảm thấy cái eo già của mình sắp gãy đến nơi rồi. 
Hơn nữa, khắp nơi trên người cô đều là những vết tích xấu hổ. 
Làn da của Nhan Nhã Tịnh thật sự rất mềm, có thể lực đạo như vậy đối với thân thể của người phụ nữ khác sẽ không để lại dấu vết rõ ràng, nhưng trên cơ thể cô, tùy tiện dày vò một chút thôi liền là một cảnh nhìn thấy mà giật mình không nói nên lời. 
Nhan Nhã Tịnh đáng thương mà nhìn những vết đỏ trên người mình, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Lưu Thiên Hàn đang ở ban công hút thuốc. 
"Anh hai…" 
Nghe thấy giọng của Nhan Nhã Tịnh, Lưu Thiên 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-bao-boss-han-nghien-vo-len-troi/2362794/chuong-642.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.