Anh ta cũng đã từng cho rằng Liễu Đào yêu anh ta đến tận xương tủy.
Thế nhưng, nếu Liễu Đào thực sự yêu anh ta, sao có thể vá lớp màng đó hết lần này đến lần khác!
Anh ta không tin mỗi lần anh ta muốn cô ấy, cô ấy lại vừa hay tới kinh nguyệt!
Họ đã quan hệ vô số lần rồi, nếu vì anh ta, cô ấy thật sự không cần vá lớp màng đó hết lần này đến lần khác, cô ấy vá lớp màng đó chỉ có thể là vì lấy lòng những người đàn ông khác.
Nghĩ tới bây giờ Liễu Đào rất có thể đang đi tìm Lê Mặc hoặc người đàn ông nào đó, Phí Nam Châu đột nhiên đứng ngồi không yên ở chỗ Cung Tư Mỹ.
Anh ta cực kỳ muốn bắt lấy Liễu Đào - người phụ nữ trăng hoa ấy trói ở bên mình!
Dẫu sao cô ấy cũng là người phụ nữ của anh ta, sao anh ta có thể cho phép một người phụ nữ không biến tiết chế cắm lên đầu mình một chiếc sừng vừa to vừa dài!
Xối nước lạnh thẳng vào mặt, Phí Nam Châu đi ra từ phòng tắm, định về nhà.
Khi bước ra khỏi phòng tắm, anh ta tình cờ nhìn thấy Cung Tư Mỹ đang cầm điện thoại của mình.
Cung Tư Mỹ không ngờ anh ta ra khỏi phòng tắm sớm như vậy, cô ta vội vàng đặt điện thoại lại lên bàn trước mặt.
Cung Tư Mỹ luôn giỏi che giấu cảm xúc, trong nháy mắt, cô ta đã lấy lại được vẻ ngoài dịu dàng và cởi mở.
Cô ta dịu dàng cười với Phí Nam Châu, "Nam Châu, vừa rồi Liễu Đào gọi điện thoại cho anh, nhưng em vô tình trả lời rồi. Nam Châu, cô ấy bảo anh về nhà."
Nghĩ đến những lời diễn kịch của mình qua điện thoại vừa rồi, Cung Tư Mỹ có chút bồn chồn.
Nhưng cô ta biết tính cách của Liễu Đào , tính cách của cô ấy giống như khuôn mặt thờ ơ, luôn lãnh đạm, cô ấy chắc chắn sẽ không chất vấn Phí Nam Châu về cuộc điện thoại.
Cung Tư Mỹ cảm thấy dùng lời nói dối này để gạt Phí Nam Châu, vì chưa kịp xóa nhật ký cuộc gọi, thật quá dễ dàng.
Về nhà?
Trong lòng Phí Nam Châu bỗng nảy sinh một chút ấm áp khó tả, hóa ra Liễu Đào người phụ nữ này không hề nhân lúc anh ta không có nhà đi tìm gã mặt trắng nào hết.
Cô ấy rất mong anh ta về nhà.
Phí Nam Châu cũng rất muốn rất muốn về nhà.
Mặc dù trước đây anh ta chưa bao giờ coi biệt thự của anh ta và Liễu Đào là nhà của mình.
Nhìn Phí Nam Châu ánh mắt phức tạp nhìn mình chằm chằm, lại không nói lời nào, Cung Tư Mỹ đột nhiên cảm thấy trong lòng dâng lên một cỗ bất an khó tả.
Nhưng nghĩ đến Phí Nam Châu nhất mực si mê mình, cô ta lập tức cảm thấy an tâm và lấy lại tự tin.
Cô ta bước từng bước tới chỗ Phí Nam Châu, nhón chân nhẹ nhàng như cánh hoa sen lướt trên hồ nước, đôi mắt hạnh ươn ướt mờ ảo, đôi môi cong cong, khuôn mặt xinh đẹp như ánh trăng, vô cùng xinh đẹp.
"Nam Châu, anh sẽ không về phải không? Nếu anh về, em sẽ buồn lắm."
Cung Tư Mỹ nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay của Phí Nam Châu, người đàn ông này yêu cô ta như sinh mệnh, người đàn ông thà để bản thân máu chảy đầu rơi chứ không nỡ để cô ta buồn.
Thân thể mềm mại không điểm tựa của cô ta cọ xát vào người Phí Nam Châu, cố gắng làm cho dục vọng trong anh ta bùng cháy.
Nếu là mấy ngày trước, Cung Tư Mỹ sẽ không chủ động như vậy với Phí Nam Châu, bởi vì cô ta lo lắng sẽ ảnh hưởng đến kết quả thụ tinh nhân tạo của mình, nhưng hôm qua cô ta mới biết lần thụ tinh nhân tạo này thất bại rồi.
Cô ta bây giờ vừa hay không cần kiêng kị gì cả, dù sao thì ngày kia cô ta cũng sẽ tiếp nhận lần thụ tinh nhân tạo tiếp theo.
"Tư Mỹ, anh phải trở về."
Điều khiến Cung Tư Mỹ ngạc nhiên là Phí Nam Châu không hề hấn gì đẩy cô ta ra.
Khuôn mặt của Phí Nam Châu có một thứ cảm xúc mà cô ta không thể đoán được, anh mấp máy môi, như muốn nói gì đó với cô ta, nhưng cuối cùng lại không thốt nên lời.
Phí Nam Châu hướng tầm mắt về một nơi xa xăm, anh ta đột nhiên nhớ ra khi rời khỏi biệt thự, anh ta cũng dùng lực đẩy Liễu Đào ra.
Nhớ lại hình ảnh cuối cùng lướt qua khi ấy chính là anh ta thấy bụng cô ấy đập mạnh vào góc bàn.
Hồi tối, cô ấy đỡ thay cho Lê Mặc một cú đấm, trên bụng còn có vết bầm loang lổ đáng sợ, vừa rồi lại đập vào góc bàn, không biết có đau nhiều không.
"Nam Châu, anh nói gì cơ?"
Trong giọng nói của Cung Tư Mỹ có chút nghẹn ngào: "Nam Châu, có phải anh đã yêu Liễu Đào rồi phải không? Nếu anh đã yêu người khác, em sẽ buồn lắm đấy."
Lúc trước, Cung Tư Mỹ nói cô ta buồn, Phí Nam Châu hận không thể vì cô ta xông pha khói lửa, nhưng bây giờ, khi cô ta nói ra lời này, trong lòng anh ta không có lấy một chút thương hại, chỉ có mệt mỏi và thiếu nhẫn nại khó tả.
Dù vậy, đối xử tốt với Cung Tư Mỹ đã trở thành một thói quen, anh ta cố gắng hết sức nhẹ nhàng nói với Cung Tư Mỹ, "Tư Mỹ, anh sẽ không yêu Liễu Đào!"
Làm sao anh ta có thể yêu người phụ nữ nghiện may vá cái thứ màng ấy!
Cô ấy thật bẩn thỉu!
Phí Nam Châu vẫn muốn nói lời an ủi Cung Tư Mỹ như trước đây, trong lòng anh chỉ có em.
Nhưng anh ta không biết vì sao, lâu dần không thốt ra được.
Dường như nó không còn xuất phát từ trái tim nữa.
“Tư Mỹ, nghỉ ngơi sớm đi, anh về đây.” Nói xong, Phí Nam Châu cầm lấy điện thoại trên bàn, bước nhanh ra khỏi phòng Cung Tư Mỹ.
"Nam Châu!"
Cung Tư Mỹ ôm chặt Phí Nam Châu từ phía sau, hào quang của Cung Đinh, lần này, cô ta vẫn phải dựa vào Phí Nam Châu, nhất định bám lấy anh ta thật chặt, quyến rũ lấy anh ta, khiến anh ta giống như trước đây bán mạng vì cô ta.
"Nam Châu, đừng đi..."
Cung Tư Mỹ áp mặt vào lưng Phí Nam Châu xoa nhẹ, "Nam Châu, nếu anh thật lòng yêu em, anh hãy ở lại đây, được không?"
Phí Nam Châu không nói gì, chỉ là không khỏi nhớ tới vừa rồi khi rời khỏi biệt thự, Liễu Đào cũng đã ôm chặt lấy anh ta từ phía sau như thế.
Chỉ một cái ôm như vậy, anh ta đã thực sự có phản ứng.
Nói ra có chút nực cười, bi người phụ nữ mà bản thân ghét nhất ôm như vậy, anh ta lại có phản ứng, tại sao Cung Tư Mỹ — người phụ nữ anh ta nâng niu trong lòng bàn tay đang ôm anh ta như thế này, nhưng thân thể anh ta lại không có chút cảm giác.
Phí Nam Châu bỗng nhiên bối rối khôn tả, anh ta thực sự yêu Cung Tư Mỹ sao?
Nếu thực sự yêu cô ta sâu sắc, nhất định sẽ muốn khảm cô ta vào từng tấc máu thịt, vì sao tiếp xúc thân mật như vậy lại không chút rung động?
Nhưng nếu người anh ta yêu không phải Cung Tư Mỹ thì người anh ta yêu là ai?
Cảm xúc của Phí Nam Châu hỗn loạn, anh ta cũng không muốn nghĩ thêm nữa.
Vừa định đẩy Cung Tư Mỹ ra tiếp tục đi về phía trước, điện thoại của anh ta vang lên, tiếng chuông réo rắt như thúc giục.
Nhìn thấy người gọi đến là Liễu Đào, Phí Nam Châu khẽ nhíu mày, nhưng avẫn nhanh chóng bắt máy, ngay cả bản thân anh ta cũng không để ý hành động của mình gấp gáp đến mức nào.
"Liễu Đào, con đàn bà này, cô còn muốn làm gì?!"
Phí Nam Châu khẽ xoa cái tên trên ID người gọi trên màn hình, lòng đã mềm nhũn, nhưng giọng nói vẫn toàn là sự thiếu nhẫn nại theo thói quen.
"Phí Nam Châu, tôi là Nhã Nhan Tịnh."
Nhã Nhan Tịnh thanh âm nhẹ nhàng nhưng lạnh lùng xa cách, tựa hồ còn hàm chứa sự uất hận.
Phí Nam Châu quen biết Lưu Thiên Hàn nhiều năm như vậy, đương nhiên anh ta biết Nhan Nhã Tịnh, chỉ là không hiểu sao Nhan Nhã Tịnh lại dùng điện thoại của Liễu Đào để gọi cho anh ta, lại là với giọng điệu oán hận rõ ràng như vậy.
Ngay khi định hỏi Nhan Nhã Tịnh có việc gì, anh ta lại nghe ra giọng như đang khóc của cô.
"Phí Nam Châu, Liễu Đào chết rồi, anh về đi, tiễn cô ấy đoạn đường cuối cùng cuối cùng."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]