Chương trước
Chương sau
Cung Tư Mỹ luôn ưu nhã cao quý như ánh trăng sáng trước mặt người khác, ở cạnh Lưu Thiên Hàn lại hoạt bát lạ thường, còn mang theo vẻ e thẹn như thiếu nữ.

Cô ta nói chuyện liến thoắng với Lưu Thiên Hàn, nói đến phấn khích, thích thú đến mức đôi mắt híp lại thành hình bán nguyệt.

Lưu Thiên Hàn bày ra bộ mặt lạnh lùng theo thói quen, trong đôi mắt sâu không thấy đáy cũng không có chút cảm xúc, nhưng trai xinh gái đẹp đứng cạnh nhau, trong mắt người ngoài, chính là một khung cảnh đẹp đẽ hòa hợp.

Cung Tư Mỹ cũng thấy mấy người Nhan Nhã Tịnh, cô ta gật đầu với Nhan Nhã Tịnh, tuy rất lịch sự, nhưng trong mắt lại không giấu được sự ra oai và đắc ý.

Bởi vì Lê Mặc đứng sau cùng nên cô ta cũng không chú ý đến anh ta. Thực ra trông Lê Mặc bây giờ rất khác vẻ lôi thôi lúc ở Cung Đình, dù có nhìn thấy chắc cô ta cũng không nhận ra.

“Anh Gia Thành, tối nay anh đồng ý đi với em, em rất vui. Anh Gia Thành, sáng mai em tự mình xuống bếp nấu bữa sáng cho anh được không?”

Nói xong, Cung Tư Mỹ đưa tay ra, khoác lấy cánh tay Lưu Thiên Hàn.



Tối nay Lưu Thiên Hàn đến Lam Điều hoàn toàn không phải vì Cung Tư Mỹ. Ai ngờ đâu bị Cao Bắc Vinh kéo ra ngoài uống rượu thôi mà cũng gặp Cung Tư Mỹ, còn bị cô ta bám lấy nữa!

Trong lòng Lưu Thiên Hàn không kìm nổi tức giận, anh không thèm ăn bữa sáng của Cung Tư Mỹ, còn nữa, ai muốn lôi lôi kéo kéo với cô ta!

Lưu Thiên Hàn dồn sức, định hất tay Cung Tư Mỹ ra, chỉ là, vừa cụp mắt anh đã nhìn thấy Nhan Nhã Tịnh ở phía đối diện.

Anh hơi ngừng lại, quên mất cả việc hất tay Cung Tư Mỹ. Cung Tư Mỹ biết mâu thuẫn giữa anh và Nhan Nhã Tịnh, cô ta được đà lấn tới, buông cánh tay Lưu Thiên Hàn ra, cứ thế đan ngón với anh luôn.

Hiển nhiên Vu Khiêm có quen biết với Lưu Thiên Hàn, ông ta vội bước cưới, cười nói: “Cậu hai Lưu, trùng hợp quá! Hay là tối nay chúng ta cùng tụ tập đi?”

Nhan Nhã Tịnh tưởng rằng Lưu Thiên Hàn sẽ từ chối thẳng thừng luôn, dù sao bây giờ anh cũng vô cùng chán ghét cô, nhìn cô một cái anh cũng thấy ghê tởm, sao có thể đồng ý ở cùng một phòng với cô được.

Ai ngờ, Lưu Thiên Hàn im lặng một lát, lại bình tĩnh nói một câu: “Được.”

Nụ cười trên mặt Cung Tư Mỹ đông cứng lại, cô ta càng siết chặt tay Lưu Thiên Hàn hơn nữa.

Vẻ chán ghét thoáng xẹt qua ánh mắt Lưu Thiên Hàn, nhưng cuối cùng anh vẫn không buông tay cô ta ra.

Nhan Nhã Tịnh không muốn nhìn bàn tay anh đan với người khác, dù sao Vu Khiêm cũng là đối tác, cô không muốn làm rùm beng quá lố trước mặt Vu Khiêm. Nhưng bàn tay họ đan vào nhau như một con dao, mạnh mẽ cứa vào tim cô, khiến trái tim cô ứa máu đầm đìa. Cô như con cá rời khỏi nước, cố gắng hô hấp nhưng không thể nào thở nổi.

Sao anh Lưu có thể để Cung Tư Mỹ đan tay anh như thế!

Cô còn chưa đồng ý chia tay với anh, sao anh có thể quay lại ở bên Cung Tư Mỹ như vậy!

Nhan Nhã Tịnh không định bộc phát nơi đông người, nhưng Tô Thu Quỳnh lại bực không chịu nổi, cô ấy bước về phía trước, muốn tách Cung Tư Mỹ và Lưu Thiên Hàn ra, tiện thể hỏi xem sao anh lại làm vậy với Nhan Nhã Tịnh.

Nhan Nhã Tịnh nhìn thấu tâm tư Tô Thu Quỳnh, cô vội nắm lấy tay cô ấy, nói nhỏ: “Thu Quỳnh, đừng kích động, tối nay chúng ta tới ăn cơm với giám đốc Vu cơ mà.”

Tô Thu Quỳnh cáu!

Nhìn thấy Cung Tư Mỹ lên mặt với Nhan Nhã Tịnh là cáu!

Nhưng với yêu cầu trong mắt Nhan Nhã Tịnh, cô ấy cũng không nỡ từ chối, cô ấy cũng sợ mình manh động sẽ làm khó Nhan Nhã Tịnh.

Cô ấy chỉ đành siết chặt tay Nhan Nhã Tịnh hơn nữa, lặng lẽ nói với cô, dù chuyện gì xảy ra, cô ấy cũng sẽ đứng về phía cô.

Lê Mặc vốn tởm Cung Tư Mỹ đến chết, giờ thấy Cung Tư Mỹ dám giành đàn ông với anh em tốt của mình, anh ta lại càng hận không thể chém cô ta thành trăm mảnh.

Thế nhưng, có một vài việc không thể gấp gáp, anh ta, Nhã Tịnh và cả Tô Thu Quỳnh sẽ cùng phát triển Nhân Gian ngày càng tốt, vùi Cung Đình của Cung Tư Mỹ dưới bãi cát. Anh ta muốn xem xem, không có Cung Đình, Cung Tư Mỹ sẽ giữ vững địa vị thế nào trong nhà họ Cung ăn thịt không nhả xương ấy!

Vu Khiêm hoàn toàn chìm trong niềm vui được Lưu Thiên Hàn đồng ý cùng ăn cơm, không hề để ý đến sóng gió cuồn cuộn giữa những người này.

Ông ta nhiệt tình đi đến cạnh Lưu Thiên Hàn: “Cậu hai Lưu, tôi giới thiệu với cậu, đây là cô Nhan, Nhan Nhã Tịnh. Ồ, chắc hai người cũng quen nhau, hai người đều là người nhà họ Lưu cả mà.”

“Không quen!”

Vu Khiêm sững sờ, ông ta không ngờ Lưu Thiên Hàn lại lạnh lùng buông một câu như vậy.

Cậu hai Lưu lại không quen em dâu mình? Sao mà thế được?

Chẳng nhẽ đúng như người ngoài đồn đại, quan hệ giữa Nhan Nhã Tịnh và nhà họ Lưu rất tệ?

Không đúng, nếu quan hệ giữa Nhan Nhã Tịnh và nhà họ Lưu rất tệ, sao Thịnh Vân Hiên có thể đối xử với Nhan Nhã Tịnh như con gái, nhiệt tình sắp xếp cho cô xem mắt với cháu trai của mình được?

Vu Khiêm đảo mắt, đột nhiên nghĩ đến một trường hợp khác.

Nhan Nhã Tịnh có một trai một gái.

Sau này hai đứa con của Nhan Nhã Tịnh rất có thể sẽ giành Lưu Thị với cậu hai Lưu, chẳng lẽ cậu hai Lưu ghét Nhã Tịnh vì chuyện này?

Đúng là rất có thể nha, trong nháy mắt, Vu Khiêm tự tưởng tượng ra một vở bi kịch nhà giàu tranh giành thừa kế.

Nghĩ đến mục đích chính của mình tối nay, Vu Khiêm ép mình không nghĩ linh tinh nữa.

Thực ra ông ta hợp tác với Nhan Nhã Tịnh là để móc nối cho cháu trai Thẩm Quyện của mình. Hôm nay ông ta ăn tối với Nhã Tịnh cũng chỉ là để kiếm cơ hội cho cháu trai mình thôi.

Người nhà họ Vu và nhà họ Thẩm đều vừa nghĩ thoáng lại vừa nhiệt tình, chỉ cần là người con gái Thẩm Quyện thích, dù xuất thân ra sao, chỉ cần phẩm hạnh đoan chính, họ sẽ nhiệt tình ủng hộ.

Chuyện kì thị phụ nữ từng kết hôn thật sự không tồn tại ở nhà họ Thẩm.

Vừa vào phòng riêng, điện thoại của Vu Kiêm đã kêu lên, ông ta nhìn Lưu Thiên Hàn và mấy người Nhã Tịnh với vẻ áy náy rồi cầm điện thoại ra ngoài trả lời.

Vu Khiêm vừa đi, không khí trong phòng riêng lập tức trở nên căng thẳng.

Nhan Nhã Tịnh thấy Lưu Thiên Hàn và Cung Tư Mỹ vẫn nắm chặt tay nhau, cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa.

Cô đập bàn đứng dậy: “Cung Tư Mỹ, bỏ tay cô ra! Anh hai là bạn trai tôi, ai cho cô đụng vào anh ấy!”

Tô Thu Quỳnh đã không nhịn được từ lâu rồi, Nhan Nhã Tịnh vừa nói, cô ấy cũng nhếch môi cười mỉa: “Cung Tư Mỹ, cô động chạm bạn trai Nhã Tịnh ngay trước mặt cô ấy, có mặt mũi ghê!”

“Mặt mũi?” Lê Mặc cười mỉa mai: “Cô Cung còn có mặt mũi à? Sao tôi không nhìn thấy?”

Lời Lê Mặc khiến sắc mặt Cung Tư Mỹ rất khó coi, thế nhưng cô ta hiểu rất rõ tính Lưu Thiên Hàn, chắc chắn trong tình huống này anh sẽ không giúp Nhan Nhã Tịnh, vậy là trong nháy mắt, cô ta liền nở một nụ cười như đã tính kỹ.

Cô ta xoay mặt sang, vẻ mặt rất tủi thân nhìn Lưu Thiên Hàn, hỏi: “Anh Gia Thành, bây giờ anh vẫn là bạn trai Nhan Nhã Tịnh thật à?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.