Tô Thu Quỳnh không biết mình bị làm sao nữa, những chuyện hoang đường trước kia của Lâm Tiêu cô đều biết hết.
Đến cả chuyện chơi three some mà cô cũng cảm thấy mình có thể bình tĩnh đón nhận được. Nhưng bây giờ thật sự nghe chính miệng Lâm Tiêu nói anh đã từng ở khách sạn với hai người phụ nữ, trong lòng cô vẫn có một nỗi đau âm ỉ khó tả cùng cảm giác chua xót kỳ lạ.
Tô Thu Quỳnh nhẹ nhàng ấn lên ngực mình, dường như trong lúc vô tình cô đã thật sự thích Lâm Tiêu, chẳng qua là trong tiềm thức cô vẫn cứ không muốn thừa nhận mà thôi.
Bởi vì thích anh, cho nên trái tim sẽ chua xót, và sẽ… ghen.
Lâm Tiêu: “Anh…”
Lâm Tiêu cảm thấy mình đúng là càng tô càng đen, anh cũng muốn tát chết mình, vĩnh viễn không được siêu sinh.
Nhưng cho dù anh thật sự muốn tát chết mình, thì trước khi chết, anh cũng không thể Tô Thu Quỳnh tiếp tục hiểu lầm được!
Thấy nụ cười trên khóe môi Tô Thu Quỳnh càng lúc càng lạnh, cô còn rút tay ra khỏi tay anh, xoay người không để ý tới anh nữa. Lâm Tiêu vội vàng nhào tới, ôm chặt lấy cô từ phía sau.
“Thu Quỳnh, anh chưa từng ở khách sạn với hai cô gái đó. Không đúng, anh đã từng ở với họ rồi!”
Lời nói của Lâm Tiêu lộn xộn, chính anh cũng không biết mình nói gì nữa: “Nhưng anh và bọn họ thật sự không làm chuyện đó trong khách sạn! Anh và bọn họ chơi cờ tỷ phú cả đêm!”
“Lâm Tiêu, anh không cần giải thích với em, em không tin anh đơn thuần như vậy đâu! Vào khách sạn với gái để chơi cờ tỷ phú? Lừa ai vậy!”
Nghe những lời này của Tô Thu Quỳnh, Lâm Tiêu càng hận quá khứ thác loạn của mình.
Nhìn đi, lịch sử đen của anh quá nhiều, người ta cũng không tin anh đã từng là một chàng trai đơn thuần. Đây chính là hậu quả thê thảm của việc không quý trọng danh dự.
Thấy Tô Thu Quỳnh lại muốn hất anh ra, Lâm Tiêu dứt khoát ôm lấy cánh tay cô, y như chú cún con sợ bị chủ nhân vứt bỏ, không cho cô có cơ hội đẩy anh ra.
“Thu Quỳnh, anh thật sự không lừa em! Anh và bọn họ vào khách sạn thật sự chỉ chơi cờ tỷ phú cả đêm!”
“Thu Quỳnh, anh thề, anh tuyệt đối không lừa em, nếu anh dối gạt em thì ra ngoài sẽ bị xe đụng…”
Tô Thu Quỳnh không để Lâm Tiêu nói hết, cô xoay người, cố gắng bịt miệng Lâm Tiêu lại.
Cô biết thề độc hay gì đó không hề có ý nghĩa thiết thực, cũng chưa chắc sẽ thật sự ứng nghiệm trên người, nhưng cô vẫn không muốn nghe Lâm Tiêu nguyền rủa bản thân như vậy.
Có chút… không nỡ.
“Lâm Tiêu, anh đừng nói nữa, em tin anh.”
Nghe Tô Thu Quỳnh nói tin anh, Lâm Tiêu sững người một hồi. Ngay sau đó, anh không kiềm được nở nụ cười ngây ngô, ôm mặt Tô Thu Quỳnh hôn lấy lòng: “Thu Quỳnh, cảm ơn em đã tin anh.”
Tô Thu Quỳnh đẩy Lâm Tiêu ra, cô nghiêm túc nói với anh: “Lâm Tiêu, hai người chúng ta đều có quá khứ. Em sẽ không quan tâm những chuyện hoang đường trước kia của anh nữa.”
Lúc đầu Lâm Tiêu còn vui vẻ như thằng con trai ngố nhà giàu, nhưng đột nhiên nghe Tô Thu Quỳnh nói chuyện nghiêm túc như vậy, thần kinh của anh lập tức căng như dây đàn. Anh sợ Tô Thu Quỳnh sẽ đá anh đi, cuối cùng anh sẽ không thể đến gần cô được nữa.
Anh cũng không dám nhiều lời, hồi hộp chờ đợi phán quyết cuối cùng của Tô Thu Quỳnh. Trong lúc thấp thỏm lo lắng, anh lại nghe Tô Thu Quỳnh nói: “Nhưng Lâm Tiêu, bây giờ chúng ta đã ở bên nhau thì phải trung thành, phải toàn tâm toàn ý với nhau. Em sẽ không làm chuyện có lỗi với anh, cũng hy vọng anh đoạn tuyệt với những cô gái bên ngoài.”
Lâm Tiêu mừng như điên, anh không ngờ Tô Thu Quỳnh không phải muốn chia tay anh hay gì, chỉ là bảo anh giải quyết những chuyện bẩn thỉu xấu xa bên ngoài.
Hơn nữa, anh còn mơ hồ cảm thấy, trong lời nói của Tô Thu Quỳnh hình như có ý ghen.
Nụ cười trên mặt Lâm Tiêu càng lúc càng xán lạn, đôi mắt màu lam đậm sáng lấp lánh như viên kim cương lộng lẫy nhất: “Thu Quỳnh, em ghen đúng không? Thu Quỳnh, em ghen vì anh, anh thật sự rất vui!”
“Thu Quỳnh, Thu Quỳnh của anh…”
Tô Thu Quỳnh muốn nói cô không thèm ghen đâu!
Nhưng cảm giác ghen tị trong lòng đến giờ vẫn chưa hoàn toàn biến mất, cô muốn phủ nhận mình ghen thì tức là lừa mình dối người.
Tô Thu Quỳnh quả quyết không tranh luận với anh nữa, cô để mặc Lâm Tiêu vụng về hôn tới hôn lui trên mặt mình. Thật lâu sau, cô mới nhẹ giọng nói: “Lâm Tiêu, nghĩ đến có thể anh sẽ ở bên những cô gái khác, nơi này của em hơi đau nhói.”
Nói rồi, Tô Thu Quỳnh nhẹ nhàng ấn lên ngực mình.
Nghe Tô Thu Quỳnh nói vậy, Lâm Tiêu cười đến không khép được miệng. Thu Quỳnh của anh đúng là ghen vì anh, sao anh lại hạnh phúc như thế chứ!
Lúc Lâm Tiêu như si như dại, khuôn mặt nhỏ vốn luôn lạnh lùng xa cách như mây của Tô Thu Quỳnh chợt nở một nụ cười ranh mãnh như tiểu hồ ly.
Mùa dâu của cô tới rồi!
Ai bảo anh lừa cô! Cô sẽ cho anh nhịn đến chết luôn!
Những năm qua, Tô Thu Quỳnh sống quá thận trọng, sau khi kết hôn với Chiến Mục Hàng, cô bỏ đi sự ngây thơ của thiếu nữ, chỉ còn lại vẻ dè dặt lấy lòng.
Cô cố gắng học cách trở thành một người vợ hoàn thiện và tao nhã, cố gắng làm vui lòng chồng. Thậm chí cô cũng đã quên mất, lúc cô kết hôn với Chiến Mục Hàng, cô chỉ là một cô gái vừa tròn mười tám tuổi.
Ngay cả bây giờ, sau tất cả những thăng trầm, cô cũng chỉ vừa mới tròn hai mươi lăm tuổi.
Rõ ràng còn trẻ như vậy, nhưng trái tim lại tang thương đến mức gần như quên đi dáng vẻ trẻ trung của mình. May là cô gặp được Lâm Tiêu, cô vẫn có thể không chút e dè làm nũng bầy trò trước mặt anh, tìm lại chút hồn nhiên của thiếu nữ.
Lâm Tiêu rất bức bối, nhưng khi nhìn thấy nụ cười tinh ranh trên mặt Tô Thu Quỳnh, anh lại cảm thấy chỉ cần cô có thể nở nụ cười xuất phát từ trái tim như thế, thì cho dù phải chết đi ngay lập tức, anh cũng sẽ vui vẻ đón nhận…
Sau khi ổn định tâm trạng, sáng sớm Nhan Nhã Tịnh đã mang bữa sáng tình yêu mà mình chuẩn bị đến văn phòng của Lưu Thiên Hàn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]