Tô Thu Quỳnh nhẩm đi nhẩm lại mấy chữ này, cô vô thức ấn trái tim mình, nơi đây, hơi chua xót, giằng xé, còn có cả chút đau đớn khó tả. 𝙏hử thách tì𝒎 trang gốc, géc gô ﹙ 𝙏Ru𝑴𝙏R 𝑈𝘠EN.Vn ﹚
Tóm lại là vô cùng vô cùng khó chịu.
Thật muốn vứt điện thoại đi, không thấy những lời này nữa, không nhìn những bức ảnh này nữa.
Nhưng ma xui quỷ khiến thế nào, Tô Thu Quỳnh lại không ném điện thoại đi, ngay sau đó cô lại nhận được tin nhắn của Bùi An Na.
“Tô Thu Quỳnh, anh Lâm rất hài lòng về tôi.”
“Anh ấy còn nói, cô khiến anh ấy thấy ghê tởm.”
“Tô Thu Quỳnh, cô nói xem, cô khiến anh ấy chán ghét đến mức nào thì anh ấy mới tới tìm tôi vào nửa đêm chứ?”
“Tô Thu Quỳnh, cô đáng thương thật đấy!”
“Tôi khuyên cô nhé, vẫn nên chủ động rời khỏi anh Lâm đi, đỡ cho cuối cùng lại tự rước lấy nhục! Tô Thu Quỳnh, tôi tốt bụng nhắc nhở cô như vậy, cô không cần cảm kích tôi đâu, ai bảo tôi lương thiện như vậy chứ!”
“Một người phụ nữ bị anh Chiến vứt bỏ, anh Lâm thích mới lạ đấy!”
...
Bùi An Na còn gửi rất nhiều tin nhắn khó coi, Tô Thu Quỳnh càng đọc những tin nhắn này khuôn mặt nhỏ càng tái nhợt.
Cô biết, Bùi An Na gửi những tin nhắn này cho cô là để cố ý kích thích cô, nhưng cô cũng không thể không thừa nhận rằng, có những lời nói là sự thật.
Tô Thu Quỳnh cô đúng là người phụ nữ bị Chiến Mục Hàng vứt bỏ, cô và Chiến Mục Hàng thực sự là vợ chồng, cho dù sau khi ly hôn cô cũng bị Chiến Mục Hàng cưỡng ép nhiều lần.
Nhưng khi nãy...
Lâm Tiêu sắp làm tới bước cuối cùng với cô rồi, anh đột nhiên dừng lại, có phải anh thực sự cảm thấy cơ thể cô, quá bẩn hay không?
Gần như ngay lập tức, Tô Thu Quỳnh phủ định suy nghĩ của mình, hai người ở bên nhau, đáng quý nhất chính là tin tưởng lẫn nhau, cho dù tối nay Lâm Tiêu thực sự lừa cô, anh không tới công ty giải quyết công việc mà tới tìm Bùi An Na, thì cô cũng tin rằng giữa anh và Bùi An Na trong sạch.
Cố gắng hít một hơi, tâm trạng của Tô Thu Quỳnh càng thêm bình tĩnh, cô tắt nguồn điện thoại luôn, không thèm nhìn Bùi An Na phát điên thêm nữa.
Sau khi bình tĩnh lại, lòng cô thông suốt hơn rất nhiều.
Nếu như đêm nay Lâm Tiêu thực sự làm gì Bùi An Na, bây giờ Bùi An Na làm gì có thời gian gửi những tin nhắn kỳ quặc này cho cô chứ!
Cô ta gửi tin nhắn này cho cô, chứng minh rằng cô ta không xơ múi được gì từ Lâm Tiêu, cô ta muốn kích thích cô chủ động rời khỏi Lâm Tiêu, muốn làm ngư ông đắc lợi.
Đáng tiếc, Tô Thu Quỳnh cô không ngốc như vậy, cô không thể để Bùi An Na đạt được ý đồ đó đâu.
Tô Thu Quỳnh uống một ngụm nước, đang định tiếp tục chui về chăn ngủ thì đột nhiên cô cảm thấy cơ thể nóng bừng, mặt cô đỏ lên, hình như bà dì tới rồi.
Cô nhanh chóng xuống giường, lao vào nhà vệ sinh kiểm tra, đúng thật, đêm nay “bà dì” của cô tới rồi, tới cực kỳ hoành tráng.
Tô Thu Quỳnh vừa chuyển tới căn chung cư nhỏ này của Lâm Tiêu chưa được bao lâu, có rất nhiều đồ dùng sinh hoạt cô chưa chuẩn bị, cô tìm rất lâu, đúng thật là không tìm thấy băng vệ sinh.
Cô nhanh chóng mặc quần áo tử tế, bây giờ vẫn chưa quá muộn, Tô Thu Quỳnh định xuống siêu thị dưới tầng mua băng vệ sinh.
Cô tự tìm niềm vui mà nghĩ rằng, tóm lại cô vẫn chưa đủ bình tĩnh. Cô tưởng cô có thể thoải mái đối mặt với sự khiêu khích của Bùi An Na, nhưng không ngờ cô lại bị những tin nhắn mà Bùi An Na gửi tới kích thích đến mức bà dì tới sớm.
Thực ra Chiến Mục Hàng vẫn chưa rời khỏi tiểu khu Thiên Mệnh, anh ta cứ như tên ngốc, ôm cái bánh đã rơi hỏng, ngồi ở bên đường phun sương nhả khói.
Mấy đầu lọc thuốc lá rơi lả tả bên chân anh ta, nhưng cho dù hút bao nhiêu điếu thuốc cũng chẳng thể khiến tâm trạng anh ta dễ chịu hơn chút nào.
Cứ nghĩ tới bây giờ Lâm Tiêu đang làm những gì với Tô Thu Quỳnh ở trong chung cư là anh ta lại khó chịu tới mức hận không thể móc tim mình ra.
Nhưng ngoài khó chịu ra thì anh ta còn làm được gì nữa chứ!
Anh ta cũng không thể đập nát cửa chung cư, lao vào tách Tô Thu Quỳnh và Lâm Tiêu ra được!
Không bàn tới việc anh ta không chịu nổi kích thích khi thấy cảnh tượng đó. Chỉ riêng việc anh ta lao vào như vậy thôi, chắc chắn sẽ bị Tô Thu Quỳnh coi là đồ thần kinh. Anh không muốn cô chán ghét anh ta hơn.
Lúc Tô Thu Quỳnh đi ra bên ngoài tiểu khu liền nhìn thấy Chiến Mục Hàng ngồi xổm bên đường hút từng điếu thuốc.
Thực ra Chiến Mục Hàng không nghiện thuốc lá lắm, bình thường anh ta cũng không hút thuốc mấy, chỉ khi tâm trạng vô cùng tệ, anh ta mới chìm đắm trong khói thuốc, không thể tự dứt ra được.
Nghe thấy tiếng bước chân đằng sau, Chiến Mục Hàng vô thức quay người lại. Anh ta vừa ngẩng mặt lên đã nhìn thấy Tô Thu Quỳnh đứng dưới ánh trăng.
Ngay lúc đó, Chiến Mục Hàng thực sự có cảm giác như đang nằm mơ, anh ta phải ra sức dụi mắt mới dám tin rằng người đứng trước mặt anh ta chính là Tô Thu Quỳnh mà anh ta luôn nhớ nhung.
Nhưng chẳng phải Tô Thu Quỳnh đang ở trong chung cư với Lâm Tiêu sao? Sao cô lại đột nhiên xuống tầng?
Nếu như Lâm Tiêu và Tô Thu Quỳnh ở bên nhau, chắc chắn anh ta sẽ không để cô xuống tầng một mình.
Lẽ nào, lúc anh ta không chú ý, Lâm Tiêu đã ra ngoài rồi sao? Cô không làm chuyện đó với Lâm Tiêu?!
Suy nghĩ này khiến Chiến Mục Hàng vui tới mức gần như sắp phát điên.
Anh ta vội vàng đứng dậy khỏi đất, vừa thấp thỏm vừa kích động nói với Tô Thu Quỳnh: “Tô Thu Quỳnh...”
Anh ta có rất nhiều lời muốn nói với Tô Thu Quỳnh, hàng ngàn câu từ tới bên môi rồi, nhưng lời anh ta thốt ra chỉ là tên của cô.
Thâm tình quyến luyến như vậy, dường như cả đời cũng chẳng thể quên được.
Tô Thu Quỳnh thực sự không ngờ rằng cô xuống tầng mua băng vệ sinh thôi mà cũng có thể chạm mặt Chiến Mục Hàng. Mỗi lần cô gặp mặt anh ta thì đều không vui, cô không muốn nhìn thấy anh ta. Vậy là cô chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn anh ta một cái rồi cất bước đi về phía con đường bên cạnh.
Khó khăn lắm Chiến Mục Hàng mới gặp được Tô Thu Quỳnh, đương nhiên anh ta không muốn để cô rời đi như vậy.
Anh ta nhanh chân đi tới, nắm chặt lấy cổ tay cô, nói vừa lấy lòng vừa căng thẳng: “Tô Thu Quỳnh, đừng đi, anh có lời muốn nói với em.”
“Chiến Mục Hàng, buông ra!” Tô Thu Quỳnh thì chẳng muốn nói thêm một câu nào với Chiến Mục Hàng hết, tay cô dồn sức muốn hất tay Chiến Mục Hàng ra.
Nhưng tay cô vốn dĩ không dồn được bao nhiêu sức, mà sức của Chiến Mục Hàng thì lại quá lớn, cho dù cô ra sức thế nào cũng không hất được tay anh ta ra.
Bị Chiến Mục Hàng kìm giữ như thế này, trong lòng Tô Thu Quỳnh vô cùng bất an, cũng cực kỳ phẫn nộ.
Cô ngước mắt lên, trong đôi mắt xinh đẹp tuyệt vời kia là vẻ xa cách và chán ghét không hề che giấu: “Chiến Mục Hàng, tôi nói là, buông tay tôi ra!”
“Tô Thu Quỳnh, anh không buông!”
Chiến Mục Hàng nắm cổ tay Tô Thu Quỳnh càng chặt hơn: “Tô Thu Quỳnh, cho anh vài phút thôi, vài phút là được rồi, chúng ta nói chuyện tử tế.”
“Chiến Mục Hàng, giữa chúng ta đã không có gì để nói từ lâu rồi.”
Bây giờ Tô Thu Quỳnh chỉ cảm thấy mệt mỏi, chuyện của Bùi An Na khiến lòng cô đã rất khó chịu rồi. Bây giờ còn phải ứng phó với Chiến Mục Hàng, cô thực sự thấy chán ghét từ tận đáy lòng.
“Chiến Mục Hàng, đừng quấn lấy tôi nữa! Buông ra! Thế này đều không tốt cho cả anh lẫn tôi!”
“Tô Thu Quỳnh, anh đã từng nói rồi, anh không buông tay được!” Giọng nói của Chiến Mục Hàng xen lẫn sự kích động khó tả.
Anh ta nhận ra giọng nói mình quá cao, sợ sẽ dọa tới Tô Thu Quỳnh, bèn vội vàng đè thấp giọng xuống, vừa kìm nén vừa khổ sở: “Tô Thu Quỳnh, anh biết sự thật năm đó rồi.”
“Người cứu anh từ trong đám lửa ra là em. Tô Thu Quỳnh, anh biết mắt mình mù, anh sai rồi, anh mãi không nhận ra em, bây giờ anh thực sự biết sai rồi. Có phải chúng ta vẫn có thể bắt đầu lại không?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]