Thẩm Quyện mi mắt ngậm cười, trong lúc giơ tay nhấc chân đều tự nhiên bộc lộ vẻ quý khí ôn hoà, khiến người ta thoải mái như được tắm gió xuân.
Nhan Nhã Tịnh không ngốc, tự nhiên hiểu ra cô gặp được Thẩm Quyện ở đây không phải là ngẫu nhiên, mẹ chồng cô thật đúng là không tiếc sức lực mà giúp cô tìm kiếm đối tượng mà!
Ý niệm này vừa mới nhoáng qua trong đầu Nhan Nhã Tịnh, cô liền nhận được tin nhắn mà Thịnh Vân Hiên gửi tới.
"Nhã Tịnh, còn nhìn thấy Thẩm Quyện rồi đúng không? Nhã Tịnh, xin lỗi nha, mẹ nói dối với con, tối nay mẹ hẹn con, không phải vì muốn ăn tối với con, mà là tạo cơ hội giúp con và Thẩm Quyện. Nhã Tịnh, mẹ biết con vẫn chưa có cách gì thoát khỏi nỗi đau mất đi Thiên Hàn, nhưng mẹ hy vọng con có thể kết thêm vài người bạn."
"Nhã Tịnh, Thậm Quyện thật sự là một đứa bé tốt, hôm qua mẹ nói chuyện với nó, nó nói có ấn tượng rất tốt với con, Nhã Tịnh, mẹ hy vọng con có thể hạnh phúc."
Nhan Nhã Tịnh lặng lẽ cất điện thoại vào lại trong túi xách, đối với bà mẹ chồng nhiệt tình này của mình, cô thật không biết nên nói gì mới phải.
Trách móc ư?
Người ta thuần tuý là một tấm lòng tốt.
Vui vẻ đón nhận ư?
Chỉ sợ để Anh Lưu biết được, anh phải đánh gãy chân cô mất!
"Cậu Thẩm, tôi cho rằng người đến tối nay là mẹ tôi." Nhan Nhã Tịnh tương đối uyển chuyển nói với Thẩm Quyện.
Thẩm Quyện đương nhiên có thể nghe ra vẻ cố tình xa cách trong lời nói của Nhan Nhã Tịnh, anh ta cũng không tức giận, khoé môi anh ta vẫn treo nụ cười ôn hoà như cũ, ánh mắt long lanh, người đàn ông ngọc thụ lâm phong, thật sự còn đẹp hơn cả mỹ ngọc ôn nhuận nhất.
Thẩm Quyện ga-lăng kéo cánh cửa trước mặt giúp Nhan Nhã Tịnh, "Tôi chỉ là lo lắng, nếu tôi hẹn em, em sẽ từ chối, cho nên tôi chỉ có thể làm phiền bác gái Lưu."
Mặc dù cảm giác Thẩm Quyện giành cho cô thật sự rất tốt, nhưng Nhan Nhã Tịnh vẫn không muốn có quá nhiều giao thiệp với anh ta.
Nhà có vua dấm, cô cùng ăn cơm với người đàn ông khác, thật đúng là kiếm chuyện mà!
Nhan Nhã Tịnh thật sự muốn nói với Thẩm Quyện, biết tôi sẽ từ chối, anh còn hẹn tôi, đây không phải là lãng phí cảm tình à!
Nhưng người đàn ông trước mắt quá cao quý nhã nhặn, quá vô hại, lại thêm lần trước trong tiệc giao lưu, anh ta đã giải vây giúp cô, lời bất lịch sự như vậy cô vẫn thật không nói ra được.
"Cậu Thẩm, thật là ngại quá, lát nữa tôi còn có việc, tôi phải đi trước …"
"Nhan Nhã Tịnh, thật không chịu nể mặt ăn với tôi bữa cơm sao?" Thẩm Quyện ý cười nhè nhẹ, trong giọng nói có sự bao dung, còn có sự bất đắc dĩ nhàn nhạt, "Nhan Nhã Tịnh, không cần nghĩ quá nhiều, cứ coi như bạn bè bình thường ăn bữa cơm thôi, tôi nhớ lần trước em có nói, sau này có cơ hội sẽ mời tôi ăn cơm."
Đầu óc Nhan Nhã Tịnh có chút ngắt mạch, trước kia cô thật sự có nói qua lời này với Thẩm Quyện sao?
Nếu cô thật sự có nói qua, bây giờ cô lại phủi mông bỏ đi thì đúng thật có chút hơi quá nhỉ!
Hơn nữa, có vài chuyện, cô dường như cũng nên nói rõ với Thẩm Quyện.
Nhan Nhã Tịnh trầm mặc trong chốc lát, nhẹ giọng nói với Thẩm Quyện, "Cậu Thẩm, bữa cơm này tôi mời anh."
"Được." Thẩm Quyện cũng không tranh giành với Nhan Nhã Tịnh, chỉ là khẽ kéo kéo môi.
Nhan Nhã Tịnh không phải là kiểu người đặc biệt tự kỉ, sẽ cảm thấy vô duyên vô cớ mà đàn ông trên toàn thế giới đều thích cô. Nhưng hảo cảm của Thẩm Quyện đối với cô, thể hiện quá rõ ràng, cho dù cô có chút chậm chạm trong chuyện tình cảm đi nữa, cũng có thể cảm nhận được.
Nghĩ tới những tin đồn che trời lấp đất liên quan giữa cô và Thẩm Quyện trên mạng, Nhan Nhã Tịnh tính đi thẳng vào vấn đề luôn.
"Cậu Thẩm, gần đây trên mạng có rất nhiều bài báo không đúng sự thật liên quan đến chúng ta, tôi cảm thấy, anh nên đi làm sáng tỏ một chút."
Nhan Nhã Tịnh cười khan một tiếng, nói tiếp "Anh xuất sắc như vậy, bị những tin tức không đúng sự thật đó liên luỵ, sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc anh tìm đối tượng đấy!"
"Không sao cả, thanh giả tự thanh." Thẩm Quyện vẫn cười đến nhẹ nhàng ôn hoà như cũ, giống như băng tuyết mới tan, khiến người ta cảm thấy thoải mái mà lại ấm áp đến nói không nên lời, giống như anh trai lớn thân thiện đáng yêu nhà bên vậy, khiến cho người ta làm sao cũng không cách nào ghét anh ta được.
Thật ra, điều Thẩm Quyện thật sự muốn nói với Nhan Nhã Tịnh là, truyền thông đưa tin đó, không phải là tin đồn, anh ta thật sự có ý với cô.
Nhưng anh ta có thể rõ ràng cảm nhận được, Nhan Nhã Tịnh hoàn toàn không có ý với anh ta trên phương diện đó, anh ta sợ anh ta quá thẳng thẳng bộc trực sẽ doạ cô chạy mất, chỉ có thể áp dụng sách lược vòng vo.
Lời này của Thẩm Quyện nói đến khoáng đạt lại chân thành, còn mang theo vài phần quang minh chính đại trăng sáng gió trong, ngược lại chặn cho Nhan Nhã tịnh không còn gì để nói.
Anh ta trông có vẻ không hề để ý đến những tin đồn trên mạng, nếu cô còn cứ tiếp tục bám lấy những tin đồn đó không buông, ngược lại có vẻ như cô là trọc giả tự trọc*. ("Trọc giả tự trọc" – kẻ dơ bẩn thì tự dơ bẩn, đối lại với câu "thanh giả tự thanh" – người trong sạch thì tự trong sạch ở câu trên, nên mình để luôn âm Hán Việt).
Thấy Nhan Nhã Tịnh vẫn rất xa cách với anh ta như cũ, Thẩm Quyện tự nhiên gắp thức ăn cho cô, "Nhan Nhã Tịnh, ở bên tôi, không cần phải căng thẳng như vậy, em cứ coi tôi như bạn bè bình thường nhất là được."
Nhan Nhã Tịnh thật không quen ăn thức ăn mà người đàn ông khác gắp cho cô, cho dù xem nhẹ ý tốt của Thẩm Quyện thật không được lịch sự, cô cũng không định ăn lát cá sống đã được chấm gia vị trong cái đĩa trước mặt.
Cô đặt đũa xuống, khá thản nhiên mà nói với Thẩm Quyện, "Cậu Thẩm, anh yên tâm, tôi sẽ coi anh là bạn bè bình thường."
Vẻ mặt Thẩm Quyện cứng ngắc, nhưng chỉ trong thoáng chốc, gương mặt tuấn tú ôn hoà đó của anh ta lại treo lên nụ cười khiến người ta như được tắm gió xuân.
Đáy lòng anh ta khe khẽ thở dài, sao anh ta cứ cảm thấy, đã tự đào một cái hố để chính mình nhảy vào nhỉ!
Bạn bè bình thường a!
Cái từ này, anh ta hoàn toàn không thích dùng lắm trên người anh ta và Nhan Nhã Tịnh, nhưng mà, nghĩ tới chỉ có mượn thân phận bạn bè bình thường, anh ta mới có cơ hội đến gần Nhan Nhã Tịnh, trong lòng anh ta liền thản nhiên hơn không ít.
"Nhan Nhã Tịnh, ông nói có cơ hội thì để anh mời em đến nhà ăn bữa cơm, em châm cứu giúp ông, khiến chân của ông tốt lên không ít, ông muốn giáp mặt cảm ơn em."
"Không cần khách sáo như vậy, tôi là bác sĩ, khám bệnh cho mọi người là chức trách công việc của tôi." Nhan Nhã Tịnh không muốn kể công, nhàn nhạt nói.
Ông Thẩm và Tần Kỳ quan hệ không tồi, tuy bây giờ cô chuyên về mảng bên ung bướu, nhưng những mảng khác cũng không tệ, ông Thẩm là bệnh nhân mà Tần Kỳ giới thiệu cho cô, Nhan Nhã Tịnh đương nhiên sẽ đối đãi cẩn thận.
Lưu Thiên Hàn thật ra từ trước đến giờ đều không thích đồ ăn Nhật, nhưng hôm nay Cao Bắc Vinh cứ quấn lấy anh nhất định đòi đến nhà hàng này ăn Sashimi, còn nói gì mà Nhan Nhã Tịnh rất thích ăn, anh nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là đến rồi.
Anh muốn đóng gói mua về, cùng ăn với Nhan Nhã Tịnh.
Ai mà thèm ăn tối với cái tên độc thân lâu năm Cao Bắc Vinh chứ!
Nhà hàng Nhật này, mỗi một bàn đều dùng vách trúc ngăn cách ra, nhưng vì từng gian nhỏ đều không có cửa, nên khi từ bên cạnh các gian đi qua, đều có thể nhìn rõ tình huống bên trong.
"Anh hai Lưu, em thật sự không lừa anh đâu! Sashimi của nhà hàng này đặc biệt ngon, em …"
Lời của Cao Bắc Vinh còn chưa nói dứt, liền chú ý tới Lưu Thiên Hàn đã dừng bước chân.
Anh ta kéo cánh tay Lưu Thiên Hàn một cái, "Anh hai Lưu, sao anh lại dừng lại? Đằng trước mới là phòng bao mà chúng ta đã đặt! Em nói cho anh nhé, nhà hàng này đang hot lắm, em tốn bao nhiêu công sức mới đặt được bàn đấy! Tối nay, chúng ta …"
Cao Bắc Vinh thấy Lưu Thiên Hàn vẫn không nhúc nhích như cũ, anh ta ra sức kéo cũng kéo không được, anh ta cũng ý thức được chuyện này không bình thường, anh ta không nhịn được theo tầm mắt Lưu Thiên Hàn mà nhìn tới.
Vừa nhìn một cái này, Cao Bắc Vinh kinh hãi thiếu chút nhảy dựng lên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]