Chương trước
Chương sau
Nhìn đi, quả đúng là anh đến tính toán sổ sách với cô!

Thấy anh tức giận đến vậy rồi mà Nhan Nhã Tịnh còn dám cười ngốc với anh, gương mặt tuấn tú của Lưu Thiên Hàn càng thêm đen, "Nhan Nhã Tịnh, vừa nhắc tới cậu Thẩm đó, em liền vui như vậy?"

"Anh Hai, em đúng là rất vui."

"Nhan Nhã Tịnh!"

Gương mặt tuấn tú của Lưu Thiên Hàn trực tiếp che phủ một tầng mây đen dày đặc, "Nhan Nhã Tịnh, em dám thích cậu Thẩm đó, anh đánh gãy chân em!"

"Anh Hai, em còn chưa nói hết mà, anh gấp gì chứ!"

Nhan Nhã Tịnh một chút cũng không e sợ cái mặt đen của Lưu Thiên Hàn, cô bước tới trước một bước, cười như con tiểu hồ ly ôm lấy cánh tay anh, "Anh Hai, em vui vì anh ghen vì em đấy."

Nói đoạn, Nhan Nhã Tịnh hôn nhẹ một cái lên khoé môi Lưu Thiên Hàn.



"Anh Hai, dáng vẻ khi ghen của anh, thật sự rất ngầu!"

Lưu Thiên Hàn vẫn đen mặt như cũ, nhưng trong mắt anh rõ ràng sáng rực lên.

Ngầu?

Ừ, coi như người phụ nữ này có mắt nhìn!

Nhưng mà, cô nói dáng vè ghen tuông của anh ngầu, chẳng lẽ dáng vẻ lúc không ghen của anh thì không ngầu ư?

Nghĩ như vậy, tầm mắt của Lưu Thiên Hàn lại trầm xuống, anh lạnh lùng ra lệnh nói, "Nhan Nhã Tịnh, không cho phép đi xem mắt với cậu Thẩm đó! Càng không cho phép thích cậu Thẩm đó!"

Nhan Nhã Tịnh hiểu rõ cái tính tình thối của Lưu Thiên Hàn hơn ai hết, lúc này đương nhiên cô sẽ không làm trái ý anh, cô gật đầu như giã tỏi, "Anh Hai, anh yên tâm, em sẽ không đi xem mắt với cậu Thẩm đó! Em càng sẽ không thích anh ta!"

"Anh Hai, trong lòng em chỉ có anh thôi, sao em có thể thích người khác được chứ!"

Lời của Nhan Nhã Tịnh rất được lòng Lưu Thiên Hàn, anh kiêu ngạo hừ một tiếng, sự sủng nịnh giữa mắt mi không làm sao che dấu được.

Nhan Nhã Tịnh thấy người nào đó đã được dỗ đến thuận lông, cô bèn được đằng chân lân đằng đầu, "Anh Hai, sau này anh có thể cười nhiều chút được không? Anh có biết không, lúc anh đen mặt thực sự rất doạ người! Giống như Hắc Sơn Lão Yêu ý!"

Hắc Sơn Lão Yêu...

Chân mày mới vừa giãn ra của Lưu Thiên Hàn thoắt cái lại chau lại, trong lòng người phụ nữ này, anh lại giống như cái đồ đáng ghét Hắc Sơn Lão Yêu đó?!

"Nhan Nhã Tịnh!"

Nhan Nhã Tịnh âm thầm le lưỡi, nói ra thì cô cũng thật đúng là vô tội mà, cô không phải chỉ là muốn anh cười nhiều một chút thôi sao, vậy mà anh cũng giận?!

"Anh Hai, anh coi anh lại đen mặt rồi kìa! Tính tình anh thối như vậy, động chút lại đen mặt, cẩn thận doạ cô gái nhỏ chạy mất, cả đời cũng không kiếm được vợ!"

Lần này, gương mặt tuấn tú của Lưu Thiên Hàn trực tiếp từ đen chuyển tím, ý của cô là, cô bị anh doạ chạy?!

Cô dám chạy!

Một khi anh đã nhận định cô, cô mà dám chạy anh sẽ đánh gãy chân cô, để cô khỏi chạy được nữa!

Lưu Thiên Hàn hừ lạnh một tiếng, đang chuẩn bị đích thân ra tay, đánh gãy chân của cô gái nhỏ không biết tốt xấu nào đó, bàn tay nhỏ mềm mại của Nhan Nhã Tịnh đã nịnh nọt bưng lấy mặt anh.

Nhan Nhã Tịnh sinh ra ở miền bắc, nhưng giọng nói nghe lên lại có cảm giác giống như người miền nam, ấm áp, mềm mại, khiến người nghe mềm đến tận đáy lòng.

"Anh Hai, nhưng mà em sẽ không bị anh doạ chạy đâu, cả đời này em sẽ không rời khỏi anh! Cho nên, anh cũng không được phép thích cô gái nhỏ nào khác, cả đời này, anh chỉ được thích em!"

Âm thanh mềm mại lướt qua vành tai Lưu Thiên Hàn, chạm thẳng xuống đáy lòng anh, cơn giận trên người anh biến mất không còn một mảnh, chỉ còn lại tình cảm dịu dàng đuối chết người không đền mạng.

Anh không nói gì nữa, anh chỉ cúi xuống hôn lên môi Nhan Nhã Tịnh.

Đời đời kiếp kiếp đều không muốn buông ra.

Tuy ngoài mặt Lưu Thiên Hàn không biểu lộ gì, nhưng khi nghe được nhiều người như vậy nói về việc Nhan Nhã Tịnh và Nhạc Dũng, trong lòng anh cũng rất khó chịu.

Anh không tin sau khi cô nhận lời ở bên anh rồi, còn có gì đó không rõ ràng với Nhạc Dũng, anh biết, nhất định là có người cố ý hãm hại cô.

Mà người đầu tiên mà anh hoài nghi, chính là Cung Tư Mỹ.

May mà cô đủ nhanh trí, không rơi vào cạm bẫy của Cung Tư Mỹ, còn chiếu tướng ngược lại Cung Tư Mỹ một nước, có trời mới biết, lúc nhìn thấy cô yên ổn không có việc gì ngồi trước bàn mạt chược, anh muốn ra sức ôm lấy cô xiết bao.

Anh dường như gom hết sự kiên định của mấy đời cộng lại, mới không thất thố trước mặt mọi người.

Nếu quả thật là Cung Tư Mỹ muốn thiết kế Nhan Nhã Tịnh và Nhạc Dũng, vậy thì Cung Tư Mỹ đích thực rất quá đáng rồi, anh không cho phép bất cứ một người nào tổn thương đến người phụ nữ mà anh để ý.

Chỉ có điều, nghĩ đến việc Cung Tư Mỹ vì đỡ giúp anh một phát súng mà để lại vết sẹo kia, anh cũng không thể đối với Cung Tư Mỹ đuổi cùng giết tận được.

Thật ra Lưu Thiên Hàn muốn hỏi Nhan Nhã Tịnh, tối nay làm sao cô có thể nhìn ra và phá được âm mưu của người khác, bị người thiết kế như vậy mà cô cũng không sợ hãi, nhưng anh vốn không phải là một người quen sến sẩm như vậy, nên loại lời dịu dàng ngọt ngấy này anh cũng không hỏi được ra.

Tối này Nhan Nhã Tịnh cũng thật có chút sợ hãi.

Trong khoảnh khắc bị Nhạc Dũng kéo vào trong phòng bao đó, khi đó cô cảm thấy như bị sét đánh trúng, nhưng chỉ một giây sau, cô bèn không sợ nữa.

Bởi vì cô nhìn thấy trong phòng bao có Lưu Vấn, Lưu Vấn còn hướng về phía cô ra dấu suỵt.

Cũng trong một khoảnh khắc đó, Nhan Nhã Tịnh biết Nhạc Dũng sớm đã nhìn thấu màn âm mưu này, anh ta khéo léo dấu trời qua biển, khiến người đó cho rằng anh đã uống vào ly rượu bỏ thêm đồ đó, trên thực tế, anh ta tỉnh táo hơn bất kỳ ai.

Chỉ đáng tiếc là anh ta cũng không tìm thấy chứng cứ nào chỉ về phía Cung Tư Mỹ, cho dù anh ta có hận đến mức muốn bằm thây xé xác Cung Tư Mỹ đi nữa, thì hiện giờ anh ta cũng không thể làm gì Cung Tư Mỹ.

Lưu Vấn luôn vất vả theo đuổi Nhạc Dũng, tối nay Nhạc Dũng nhờ cô đến giúp, cô đương nhiên hết sức vui mừng mà nhận lời.

Khiến Nhan Nhã Tịnh và Nhạc Dũng ngạc nhiên vui mừng hơn nữa là, Lưu Vấn còn gọi cả Thịnh Vân Hiên đến, làm cho màn kịch hay mà Cung Tư Mỹ khổ công xắp đặt, hoàn toàn sụp đổ.

Mặc dù Cung Tư Mỹ chưa đạt được mục đích, nhưng trong lòng Nhan Nhã Tịnh vẫn rất khó chịu.

Cô không ngờ tới, Hỉ Bảo, người mà cô thật lòng kết bạn lại giúp Cung Tư Mỹ cùng hại cô.

Cô ngược lại cũng không định đau lòng rồi điên cuồng đi trả đũa Hỉ Bảo, nhưng bạn bè này, về sau không thể làm tiếp được nữa.

Bất kể Hỉ Bảo xuất phát từ nguyên nhân gì đi giúp Cung Tư Mỹ hại cô, nhưng một lần phản bội, cả đời không thể tha thứ.

Không muốn nghĩ tiếp chuyện phiền lòng này nữa, Nhan Nhã Tịnh khẽ đỡ cằm Lưu Thiên Hàn, cười như một con tiểu hồ ly ăn được kẹo, "Anh Hai, tối hôm qua anh có nói là muốn thưởng cho em, bây giờ em muốn đòi phần thưởng! Có phải phần thưởng gì anh cũng có thể cho em không?"

Nhan Nhã Tịnh vừa nói, đầu ngón tay vừa vuốt ve theo đường chân mày của Lưu Thiên Hàn, mắt mi anh Lưu sao lại đẹp chứ vậy cơ chứ!

Còn có cái mũi này, ngôi sao nam đẹp trai nhất cũng không đẹp đến thế này!

Khuôn mặt dụ người này, cô nhất định phải trông coi chặt chẽ, tuyệt đối không thể để tiểu yêu tinh nào khác câu anh đi mất!

"Em muốn phần thưởng gì?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.