"Khụ khụ..."
Nhan Nhã Tịnh xém chút bị nước miếng của chính mình sặc chết, cô ho một hồi lâu vẫn không bình tĩnh lại được.
Mẹ chồng quá cởi mở cũng không phải là một chuyện tốt, cô lúc nào cũng luôn lo lắng mình sẽ bị doạ đến phát bệnh tim mất.
Nhạc Dũng cũng bị lời của Thịnh Vân Hiên doạ cho không nhẹ, anh ta cũng ho đến mức gương mặt nhã nhặn đỏ lựng cả lên.
Anh ta len lén nhìn Lưu Thiên Hàn một cái, với cái bình dấm siêu to như đại ca, nếu anh ta thật dám ở cùng một chỗ với cô Nhan, đại ca lại không dìm chết anh ta trong dấm chắc!
Quả thật, gương mặt tuấn tú của Lưu Thiên Hàn đã đen như muốn nhỏ ra mực, anh lạnh lùng nhìn chằm chằm Nhan Nhã Tịnh, giống như chỉ cần Nhan Nhã Tịnh dám nói ra một chữ được, một giây sau anh sẽ trực tiếp vặn gãy cổ cô.
Thịnh Vân Hiên một bộ hoàn toàn không biết gì cả, bà thấy biểu cảm của mọi người trong phòng đều kì lạ như vậy, bà không nhịn được mở miệng nói, "Sao vậy, mẹ nói không đúng sao? Nhã Tịnh là một đứa trẻ tốt, Nhạc Dũng muốn diện mạo có diện mạo, muốn năng lực có năng lực, xứng với Nhã Tịnh bao nhiêu!"
Nhạc Dũng âm thầm lau mồ hôi lạnh, trong lòng không ngừng than thở, "Lưu phu nhân, người rốt cuộc có thù oán bao lớn với cháu chứ! Chẳng lẽ người không thấy cháu sắp bị ánh mắt như dao của đại ca cắt chết rồi sao?!"
Nhan Nhã Tịnh còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-bao-boss-han-nghien-vo-len-troi/2362605/chuong-547.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.