Chương trước
Chương sau
Lưu Thiên Hàn là bị Cao Bắc Vinh cưỡng ép kéo đến Lam Điều tụ tập.

Anh không muốn để ý đến Cao Bắc Vinh, thật sự không muốn để ý.

Nhưng anh không theo Cao Bắc Vinh đi ra thì Cao Bắc Vinh ăn vạ trong văn phòng của anh, liếc mắt đưa tình các kiểu với anh, quăng cũng không quăng đi được.

Lưu Thiên Hàn liếc mắt đưa tình của Cao Bắc Vinh đầu độc đến mức dạ dày cũng muốn khó chịu, cuối cùng anh quyết định đi Lam Điều, chuốc cho Cao Bắc Vinh đến mức dạ dày khó chịu, để xem sau này hắn còn dám liếc mắt đưa tình với anh nữa hay không!

Cao Bắc Vinh vốn dĩ là muốn kéo Lưu Thiên Hàn ra ngoài với anh ta để bồi dưỡng cảm tình, nhân tiện giúp anh tìm lại ký ức, anh ta nghĩ đến rất đẹp, tình ý dạt dào hồi tưởng quá khứ, muốn giúp ký ức trống rỗng của anh được lấp đầy.

Thực tế chứng minh, lý tưởng thật tươi đẹp, hiện thực thật tàn khốc, anh ta còn chưa kịp màn diễn giảng đầy tình ý dạt dào thì đã bị Lưu Thiên Hàn ép uống hết hai chai rượu vang đỏ.

Hai chai rượu vang đỏ vào bụng, lưỡi và đầu não của Cao Bắc Vinh đều không lưu loát rồi, càng không cần nói đến tình ý dạt dào hồi tưởng quá khứ.

Anh ta tóm lấy cánh tay của Lưu Thiên Hàn, phô ra điệu cười chuẩn bé ngốc nhà ta, "Lưu... Lưu Cửu, cậu thật sự đã quên mất tôi rồi à? Cậu đã quên mất cái quần chúng ta từng cùng mặc chung, cái cây chúng ta từng cùng trèo rồi à?"

Cao Bắc Vinh tình ý dạt dào nấc lên một cái, "Nếu cậu đều quên mất rồi, thì cái quần với cái cây đều sẽ đau lòng nha."

"Không đúng, đau lòng không phải là cái quần với cái cây, vậy ai sẽ đau lòng nhỉ?"

Cao Bắc Vinh tóm lấy cánh tay của Lưu Thiên Hàn mà ra sức lắc lư, "Lưu Cửu, cậu nói cho tôi biết đi, ai sẽ đau lòng nhỉ?"

"Cậu!" Khoé môi Lưu Thiên Hàn giật một cái, âm thanh lạnh lùng như giọt nước đóng băng, "Đợi tôi đánh gãy chân cậu, cậu sẽ càng thêm đau lòng!"

Tuy thần chí Cao Bắc Vinh không được rõ ràng, nhưng vẫn kìm không được rùng mình một phen, anh ta lắp ba lắp bắp nói, "Đánh... đánh gãy chân? Hức hức, đánh gãy cái chân... cái chân chó của tôi..."

Lưu Thiên Hàn ghét bỏ hất Cao Bắc Vinh ra, anh thấy Cao Bắc Vinh đến ngay cả bản thân mình là người hay là chó cũng không phân được rõ ràng, cũng lười không thèm quản việc anh ta đem mình nhận thành em trai mình.

Lưu Thiên Hàn không có tâm trạng lãng phí thời gian với một tên ma men, anh xoay người, đang tính rời khỏi Lam Điều, Cao Bắc Vinh không chịu bỏ qua lại bò tới.

Anh ta đã nằm sõng soài bên chân Lưu Thiên Hàn còn không ngừng khua khoắng hai cái chân dài của mình.

"Đừng đi! Đừng đi! Chân tôi gãy mất rồi, không cử động được rồi, cậu không được bỏ tôi lại! Muốn đi thì mang tôi cùng đi với!"

Khoé môi Lưu Thiên Hàn tiếp tục giật giật, nếu như sớm biết anh ta uống say là cái loại đức hạnh này, anh thà chịu đựng anh ta liếc mắt đưa tình như trà độc còn hơn theo anh ta đến Lam Điều này uống rượu.

"Cút!"

Lưu Thiên Hàn một phát hất bay Cao Bắc Vinh, bèn bước ra ngoài phòng bao, Cao Bắc Vinh uất ức đáng thương đuổi theo, lần này anh ta trực tiếp ôm lấy chân của Lưu Thiên Hàn.

"Chân của tôi thực sự gãy mất rồi! Tôi bị Lưu Cửu đánh gãy chân rồi! Cứu mạng! Đại hiệp cứu tôi với!"

Lưu Thiên Hàn biết, nếu anh không giúp Cao Bắc Vinh tỉnh rượu thì tối nay anh đừng hòng có thể thoát khỏi sự đeo bám của tên ma men này.

Khuôn mặt tuấn tú của anh đen lại liếc nhìn Cao Bắc Vinh một cái, túm lấy vai anh ta, mang anh ta đi về hướng nhà vệ sinh.

"Rửa mặt!"

Cao Bắc Vinh sau khi uống say vẫn thật ngoan ngoãn, nghe được mệnh lệnh của Lưu Thiên Hàn, anh ta cười ngốc mở vòi nước trước mặt, bắt đầu rửa mặt.

Sau khi tấp mấy vốc nước lạnh lên mặt, ý thức của Cao Bắc Vinh trong thoáng chốc tỉnh lại không ít, cộng thêm bụng dạ cồn cào, bèn nôn thốc một phen, cơn say của anh ta đã tỉnh hơn phân nửa.

Lưu Thiên Hàn đang muốn bỏ Cao Bắc Vinh một mình ở lại trong nhà vệ sinh, anh muốn đi Tầm Viên để cho Nhan Nhã Tịnh một niềm vui bất ngờ, đột nhiên anh nghe thấy từ buồng vệ sinh sát vách truyền đến hai giọng nam xa lạ.

"Thật không ngờ nha, Nhan Nhã Tịnh lại ở cùng một chỗ với trợ lý Nhạc!"

Nhan Nhã Tịnh?

Lưu Thiên Hàn nhíu máy, bước chân vừa nhấc lên kia không khỏi khựng lại ngay tại chỗ.

"Đúng vậy, thật không thể ngờ được! Cậu Lưu mới mất được mấy ngày, người đàn bà của cậu ấy đã không chịu được tịch mịch, hồng hạnh vượt tường rồi!"

"Nếu hồng hạnh vượt tường với người khác thì cũng thôi đi, sao cô ta có thể dan díu với cấp dưới tin cậy nhất của Cậu Lưu được chứ! Thật khiến người ta lạnh lòng nha! Cậu Lưu cũng thật đáng thương, chết thảm như vậy, người phụ nữ được mình yêu thương nâng niu trong lòng bàn tay lại cắm sừng cho mình trong nháy mắt, Sao mà tất cả bi kịch đều để Cậu Lưu gánh hết cả rồi!"

"Trợ lý Nhạc cũng thật là, năm đó Cậu Lưu đối đãi với anh ta không tệ mà, Cậu Lưu vừa mất anh ta liền qua tay nhận luôn người phụ nữ của Cậu Lưu, sói mắt trắng còn lương thiện hơn anh ta!"

Hai người đàn ông nọ dường như không chú ý tới sự tồn tại của Lưu Thiên Hàn, khi hai người họ đi tới trước bồn rửa tay thì vẫn còn thảo luận tiếp việc ban nãy.

"Anh nói hai người này cũng thật đủ nóng lòng nha, cửa phòng bao vẫn chưa đóng nữa mà đã quấn lấy nhau, cũng không sợ bị người nhìn thấy!"

"Được rồi, anh cũng đừng có được hưởng lợi còn giả vờ giả vịt! Nếu như bọn họ đóng cửa lại thì làm gì anh còn được xem một màn vừa rồi?"

Người đàn ông cười hắc hắc quái dị, "Anh nói cũng đúng! Thật hâm mộ trợ lý Nhạc, nếu như tôi cũng được đụng..."

"Bốp!"

Một quả đấm hung ác giáng vào mặt người đàn ông nọ, Lưu Thiên Hàn một thân âm trầm như Diêm La đòi mạng đến từ mười tám tầng địa ngục, "Mày muốn đụng ai?"

Không đợi người đàn ông nọ nói chuyện, Lưu Thiên Hàn lại hung ác vung thêm một đấm tới, "Không muốn chết thì ngậm mồm của mày lại!"

"Lưu... Cậu hai Lưu..."

Hai người đàn ông nọ bị doạ đến cả người run rẩy, chúng liếc nhìn nhau một cái rồi nhanh chân chuồn ra khỏi nhà vệ sinh.

Cao Bắc Vinh vừa mới tỉnh táo được một chút lại không có ý định bỏ qua cho hai tên đàn ông này như vậy, anh ta lắc lắc lư lư chặn trước mặt bọn chúng, đấm đá không chút khách sao vung tới.

"Tao cho bọn mày nói xằng nói bậy! Tao cho bọn mày nói xằng nói bậy!"

Cao Bắc Vinh vì vẫn còn hơi say, đánh đấm chẳng hề có chút bài bản nào, nhưng chiêu nào chiêu nấy đều độc ác, đánh cho hai tên đàn ông nọ đau ngã trên sàn, ôm đầu lăn lộn.

"Cao... Cậu Cao, dừng tay! Cậu còn đánh nữa sẽ đánh chết bọn tôi mất!"

"Cậu Cao, dừng tay a! Bọn tôi không nói xằng nói bậy, bọn tôi thật sự không có nói xằng nói bậy! Bọn tôi thật sự nhìn thấy Nhan Nhã Tịnh và trợ lý Nhạc ở cùng nhau! Bọn họ bây giờ đang ở phòng 3306, không tin các cậu có thể tự mình đi xem!"

"Đúng vậy, cửa phòng bao của bọn họ không có khoá, rất nhiều người đều nhìn thấy bọn họ, bọn tôi thật sự không có nói dối!"

Cảm nhận được luồng khí lạnh ngắt không chút sự sống trên người Lưu Thiên Hàn, tay của Cao Bắc Vinh đột nhiên khựng lại.

Anh ta quay mặt lại nhìn Lưu Thiên Hàn, nhất thời không biết nên nói gì mới tốt.

Anh ta tin Nhan Nhã Tịnh, nhưng hai người đàn ông này nói chắc như đinh đóng cột, anh ta đột nhiên có chút lo lắng, lo khi anh ta đẩy ra cửa phòng 3306 sẽ nhìn thấy cảnh tượng mình sợ nhìn thấy nhất.

"Anh Gia Thành, không hay rồi!"

Cung Tư Mỹ nghiêng nghiêng ngả ngả chạy tới, cô ta ra sức níu lấy cánh tay của Lưu Thiên Hàn, "Vừa rồi em nghe thấy mọi người đều đang nói... họ nói... họ nói nhìn thấy trợ lý Nhạc và Nhan Nhã Tịnh cùng nhau phản bội anh Chín! Anh Gia Thành, chuyện này mà truyền ra thì Nhan Nhã Tịnh làm sao có thể làm người được!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.