Lưu Quốc Nam không ngờ Nhan Nhã Tịnh còn dám khiêu khích mình như vậy. Ông ta tức đến mức suýt nữa hộc máu tươi, hít thở không thông mà chết.
Ông ta phải hít sâu vài hơi mới tìm lại được giọng nói, tức giận quát Nhan Nhã Tịnh: "Không cần!"
Nhan Nhã Tịnh nở nụ cười thoải mái: "Đúng đấy, cháu cũng thấy không cần."
Lưu Quốc Nam tức giận đến nỗi thật sự không muốn nhìn Nhan Nhã Tịnh thêm cái nào nữa, tức giận vung tay áo rồi xoay người rời đi.
Nhìn theo bóng dáng đằng đằng phẫn nộ của Lưu Quốc Nam, Nhan Nhã Tịnh mới dần dần thu lại nụ cười.
Không phải cô hoàn toàn không biết gì về nội đấu của Lưu Thị.
Lưu Kiêu vẫn luôn không chịu để Lưu Thiên Hàn được yên. Lần Lưu Thiên Hàn suýt bị nổ chết ở nước ngoài chính là trò của Lưu Kiêu. Chỉ e vụ sập cầu lần này cũng không thoát được liên quan với Lưu Quốc Nam và Lưu Kiêu!
Sau khi mẹ của Phó Xuyên tỉnh lại, bầu không khí xung quanh đã dần khôi phục bình tĩnh. Lưu Thiên Hàn tiếp tục hứa hẹn trước mặt mọi người, không chỉ hứa hẹn trong vòng một ngày sẽ bắt được hung thủ thật sự gây ra vụ sụp cầu Bích Thủy, mà còn cam đoan dù cho nguyên nhân cầu Bích Thủy sụp đổ không liên quan tới Lưu Thị, Lưu Thị cũng nhất định sẽ bồi thường đầy đủ cho người nhà nạn nhân.
Thật ra, nhiều lúc xã hội này rất thực dụng.
Khi người thân còn sống, đương nhiên sẽ hy vọng bọn họ có thể tồn tại khỏe mạnh. Nhưng khi người thân qua đời, mọi người lại muốn chút vật chất bồi thường, bù đắp nỗi đau mất người thân.
Tối nay có nhiều người tới náo loạn như vậy, trong lòng bọn họ đều hiểu rõ. Dù mình náo loạn đến đâu thì người thân đã qua đời đều sẽ không trở lại. Thứ bọn họ muốn chẳng qua là khoản bồi thường thích đáng.
Lưu Thiên Hàn hứa hẹn sẽ bồi thường, đương nhiên bọn họ cũng muốn chôn cất người thân cho an ổn trước.
Nhan Nhã Tịnh vẫn luôn kiên định tin tưởng tuyệt đối vào năng lực của Lưu Thiên Hàn, nhưng lần này cô vẫn có chút lo lắng.
Trong vòng một ngày mà muốn điều tra rõ nguyên nhân thật sự khiến cầu Bích Thủy sụp đổ, còn cần bắt được hung phạm phía sau nữa. Lời này nói suông thì dễ, nhưng muốn làm thì lại khó.
Chờ đám đông tản đi rồi, Nhan Nhã Tịnh nhỏ giọng hỏi Lưu Thiên Hàn: "Anh hai, thật sự có thể tra rõ chuyện này trong một ngày sao?"
"Sao thế? Không tin năng lực của người yêu em à?" Lưu Thiên Hàn quay sang, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm Nhan Nhã Tịnh.
Người yêu cô…
Nghe Lưu Thiên Hàn nói vậy, tim Nhan Nhã Tịnh đập như trống trận.
Lâu lắm rồi không nghe anh Lưu nói như vậy. Anh Lưu đang tán tỉnh cô đấy à?
Con người Nhan Nhã Tịnh trước nay đều không cam lòng chịu để người ta tán tỉnh mà mình lại im re. Cô kiêu ngạo hếch cằm: "Người yêu em đáng gờm như thế, sao em có thể không tin anh ấy được!"
"Đáng gờm?" Lưu Thiên Hàn nghiền ngẫm nhướn mày: "Ừ, xem như em tinh mắt."
Nhan Nhã Tịnh nói Lưu Thiên Hàn đáng gớm là lời khích lệ vô cùng trong sáng. Nhưng không hiểu sao nghe Lưu Thiên Hàn nói ra cùng một từ ngữ, cô lại có cảm giác không trong sáng chút nào.
Cứ như đang thảo luận anh đáng gờm ở phương diện kia vậy.
Nhan Nhã Tịnh đỏ bừng cả mặt, vội vàng quay sang một bên. Cô không thể để anh Lưu nhìn ra suy nghĩ trong đầu mình được. Anh mà nhìn ra thì nhất định sẽ cảm thấy tư tưởng của cô không thuần khiết.
Thật ra Nhan Nhã Tịnh rất muốn tiến hành vài chuyện không thuần khiết với Lưu Thiên Hàn ấy chứ. Có điều, tuy rằng bây giờ bọn họ đã xác định quan hệ yêu đương rồi, nhưng Lưu Thiên Hàn vẫn nhận định bản thân là Lưu Gia Thành. Nếu cô cứ động một cái là muốn đè người ta ra thì chắc chắn sẽ khiến anh cảm thấy cô không e lệ.
Không thể làm vài chuyện quá lửa nóng với anh, Nhan Nhã Tịnh chỉ đành ôm cánh tay anh, nũng nịu: "Anh hai phải cố lên đó nha! Em tin chuyện này sẽ xuất hiện manh mối nhanh thôi!"
Lưu Thiên Hàn không nói thêm gì, chỉ kéo Nhan Nhã Tịnh vào lòng, cánh tay siết chặt, chỉ ước gì có thể khảm cô vào sâu trong máu thịt mình…
Tuy rằng Lưu Thiên Hàn đã hứa hẹn trước mặt công chúng, nhưng vẫn không thể xoay chuyển xu hướng trượt giá của cổ phiếu Lưu Thị.
Không ít người đều đang chờ nhìn tới lúc anh bị xấu mặt, đặc biệt là Lưu Quốc Nam. Ông ta gần như đoán chắc rằng sau một ngày nữa thôi, anh chỉ có thể ngoan ngoãn từ chức chủ tịch Lưu Thị.
Tuy Nhan Nhã Tịnh nói là tin tưởng năng lực của Lưu Thiên Hàn, nhưng thật ra lòng cô lo lắng hơn bất cứ ai.
Cô rất muốn ở cạnh anh, cùng anh tìm kiếm manh mối, bắt được hung thủ phía sau. Nhưng trong lòng cô hiểu rõ, đàn ông đều đặt nặng thể diện, cô nên chừa cho anh chút không gian.
Đến chiều, Nhan Nhã Tịnh rốt cuộc đã nghe được tin mới từ kênh thời sự.
Đã tìm được nguyên nhân sụp cầu Bích Thủy!
Cầu Bích Thủy bất ngờ sụp đổ không phải do cắt xén nguyên vật liệu, mà là một trận tai họa do con người gây ra.
Cầu Bích Thủy bị người ta kích nổ.
Có người chôn thuốc nổ trong trụ cầu của cầu Bích Thủy, rõ ràng người này rất am hiểu phương diện thuốc nổ, nắm vững lượng cần dùng, khiến Cầu Bích Thủy bị nổ nứt, tạo ra hiện trường như thân cầu tự nứt sụp chứ không phải bị người phá.
Lại thêm vụ nổ vào ban đêm, người trên cầu lại rối loạn nên chỉ cảm thấy cầu lớn chợt lung lay rồi sụp đổ, không ai nghĩ tới phương diện bị gài thuốc nổ, chỉ theo lẽ thường quy về Lưu Thị ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu công trình.
Đặc biệt là camera gần cầu đều bị phá hoại, không quay được cảnh cầu bị nổ hỏng. Cánh báo chí cũng một mực lèo lái về phương hướng cắt xén nguyên vật liệu, ngay cả cảnh sát cũng không ngờ đây là một vụ khủng bố tập kích được dự mưu từ trước.
May mà đối diện cầu có một camera mật, cấp dưới Lưu Thiên Hàn điều ra tất cả cảnh quay theo dõi, tuy rằng cảnh quay không quá rõ ràng, nhưng có thể nhìn ra một người đàn ông thấp bé lén lút vùi vài thùng xuống dưới trụ cầu, thời gian là đêm khuya trước ngày xảy ra tai nạn.
Mà theo hình ảnh ghi lại đêm xảy ra vụ nổ, có thể thấy rõ cầu Bích Thủy bị nổ hỏng chứ không phải là tự nhiên sụp đổ.
Trong vòm cầu còn tàn dư thuốc nổ.
Sau khi xác định cầu Bích Thủy là một vụ khủng bố tập kích, cảnh sát đương nhiên gia nhập điều tra.
Hiện tại còn chưa tra ra thân phận người đàn ông ục ịch kia, nhưng cũng hoàn toàn minh oan cho tội danh cắt xén nguyên vật liệu cho Lưu Thị.
Lưu Thị rất vô tội.
Lưu Thiên Hàn đương nhiên không cần nhận lỗi từ chức.
Kẻ nên tạ lỗi với nạn nhân không phải Lưu Thiên Hàn, mà là người kíp nổ thuốc nổ.
Nhưng dù Lưu Thị được xem như vô tội thì Lưu Thiên Hàn vẫn công khai thanh minh.
Anh hứa hẹn sẽ gánh vác toàn bộ tiền thuốc men của người bị thương trong tai nạn cầu Bích Thủy. Ngoài ra, đối với người đi đường chết thảm trong vụ nổ, Lưu Thị sẽ đền bù cho mỗi người 3 tỷ, gia đình có con nhỏ còn có thể hưởng thêm quỹ giáo dục, mãi tới khi con của nạn nhân có khả năng làm việc kiếm sống.
Công chúng từng chửi bới Lưu Thị dữ dội bao nhiêu thì lúc này lại ca ngợi Lưu Thị hết lời bấy nhiêu.
Cậu hai Lưu đã điều tra rõ chuyện này không hề liên quan tới Lưu Thị, Lưu Thị có thể hoàn toàn mặc kệ, nhưng Lưu Thị lại không làm vậy. Bọn họ chẳng những tuyên bố hỗ trợ cảnh sát tìm kiếm hung phạm mà còn khẳng khái hào phóng với các nạn nhân như vậy.
Ý chí và lòng bao dung lớn nhường nào chứ!
Vừa thấy tin tức đầu tiên khen ngợi cậu hai Lưu, Lưu Quốc Nam tức giận đến nỗi vẹo cả mũi.
Ông ta tính toán đâu vào đấy, hao phí biết bao nhiêu nhân lực vật lực, không ngờ đến cùng lại thành may áo cưới cho người ta!
Nhưng mà…
Lưu Quốc Nam cúi gằm mặt, nhìn tấm ảnh chụp bị mình siết chặt trong tay, khóe môi lại không nhịn được mà rướn cao lên.
Trước đó ông ta vì không muốn đi nước cờ hiểm nên không dùng tấm ảnh này. Giờ bức ảnh này cũng nên phát huy tác dụng rồi!
Chỉ cần ông ta công khai tấm ảnh này, cậu hai Lưu chỉn chu bảnh bao kia cứ chờ mà ngồi tù mọt gông đi!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]