Chương trước
Chương sau
Lưu Quốc Trung không nói chuyện ngay mà lại trầm ngâm một lát, sau đó mới từ tốn lên tiếng.

Năm nay ông ấy đã gần 70, nhưng bởi vì bảo dưỡng tốt nên nhìn qua chỉ trông tầm 50 tuổi thôi.

Hốc mắt của ông rất sâu làm tôn lên đôi mắt sắc bén kia, trông càng sáng ngời càng có thần. Khi ông nhìn chằm chằm người khác không dịch mắt, dường như có thể khiến người ta cảm thấy bị nhìn thấu cả linh hồn.

"Gia Thành, mấy tháng này cháu thể hiện rất tốt. Nhưng bác vẫn cân nhắc mãi, cách tốt nhất để giải quyết chuyện lần này quả thật là cháu phải tự nhận lỗi từ chức."

Lưu Quốc Trung khựng lại một thoáng rồi nói tiếp: "Lưu Thị chúng ta là doanh nghiệp trăm năm, ông nội cháu giao Lưu Thị tới tay chúng ta là vì muốn chúng ta mở rộng và phát triển Lưu Thị, chứ không phải hủy hoại nó. Chúng ta kinh doanh không thể chỉ bận tâm tới tư dục của bản thân, mà còn phải gánh vác trách nhiệm với cổ đông, với xã hội."

"Bây giờ Lưu Thị vì sai lầm của bản thân mà tạo ra ảnh hưởng không tốt với xã hội, chúng ta nên gánh vác trách nhiệm, cho đại chúng một câu trả lời thích đáng! Gia Thành, bác tin cháu không phải đứa nhỏ không phân biệt được thị phi, bác càng tin cháu sẽ không cho phép cấp dưới làm ra hành vi bớt xén nguyên vật liệu tại công trình quan trọng như thế. Nhưng cháu chính là người cầm lái Lưu Thị, nếu Lưu Thị làm sai, cháu là người đứng mũi chịu sào, phải đứng ra gánh vác trách nhiệm!"



Mỗi lời của Lưu Quốc Trung đều rất khí phách hùng hồn. Lưu Thiên Hàn cũng thừa nhận lời này của Lưu Quốc Trung rất có đạo lý.

Nhưng nếu có người cố ý phá sụp cầu thì sao? Đương nhiên là anh không ngốc đến mức gánh tội thay cho người khác!

Nhưng tạm thời chưa có căn cứ xác thực, anh không thể nói ra suy đoán của mình trước mặt nhiều người như thế, chỉ khẳng định chắc chắn với Lưu Quốc Trung: "Bác cả yên tâm, cháu sẽ không để Lưu Thị hủy trong tay mình đâu!"

"Gia Thành, cháu đồng ý nhận lỗi từ chức đấy à?" Lưu Quốc Nam vui vẻ ra mặt, chỉ thiếu điều phóng pháo chúc mừng nữa thôi.

Ông ta ngẩng đầu nhìn về phía Lưu Quốc Trung đang giữ vẻ mặt nghiêm nghị: "Anh cả, một nước không thể một ngày không có vua. Lưu Thị cũng không thể một ngày không có người quản lý được. Đúng là ngày trước Kiêu làm sai nhiều chuyện, nhưng giờ nó đã biết lỗi rồi. Người xưa có câu ‘biết sai biết sửa quý hơn vàng’. Anh cả, có phải anh nên cho Kiêu một cơ hội, để nó làm chủ tịch Lưu Thị chúng ta đúng không?"

Nghe Lưu Quốc Nam nói vậy, Lưu Thiên Hàn âm thầm cười mỉa. Dã tâm người này đầy tràn cả rồi, đúng là không nhịn nổi nữa.

Có điều, muốn cho Lưu Kiêu tiếp quản Lưu Thị ấy hả? Nằm mơ đi!

Không ngờ Lưu Quốc Nam lại ôm tâm tư như thế, sắc mặt Lưu Quốc Trung cũng khó coi: "Chú ba, sao có thể quyết định chủ tịch mới của Lưu Thị một cách qua loa như vậy được! Một mình anh không thể làm chủ được chuyện này! Huống hồ, Gia Thành còn chưa từ chức chủ tịch Lưu Thị đâu!"

"Anh cả, có phải em cố ý chèn ép đuổi Gia Thành đi đâu! Gia Thành phạm phải lỗi lớn như vậy, sớm muộn gì cũng phải rời Lưu Thị thôi. Anh cả, Kiêu lại biết nỗ lực như thế, chẳng lẽ anh không thể cho thằng bé một cơ hội được ư?"

"Bác ba, bác sốt ruột quá mức rồi thì phải?" Lưu Thiên Hàn chậm rãi lên tiếng, ngón tay khớp xương rõ ràng khẽ gõ nhịp lên mặt bàn trước mắt, áp lực vô hình lan tràn cả phòng họp: "Bác ba, đúng là Lưu Kiêu có tâm muốn làm chủ tịch Lưu Thị chúng ta. Nhưng chỉ e cậu ta không ngồi lên nổi cái ghế này đâu!"

"Gia Thành, cậu nói thế là có ý gì? Cái gì mà Kiêu không ngồi nổi?" Lưu Quốc Nam thấy ban nãy Lưu Quốc Trung cũng đồng ý để Lưu Thiên Hàn tự nhận lỗi từ chức, đã nhận định Lưu Quốc Trung đứng về phía mình, không khỏi càng tràn đầy tự tin.

"Chỉ cần anh cả gật đầu, chỉ cần ban giám đốc và cổ đông cấp cao đồng ý thì Kiêu chính là chủ tịch mới của Lưu Thị chúng ta!"

"Bác ba, phải mở họp bỏ phiếu mới có thể quyết định chủ tịch mới của Lưu Thị. Bác chắc chắn số cổ phiếu của mấy cổ đông bác thu mua có thể áp đảo Lưu Gia Thành này sao!"

Lưu Thiên Hàn không nhẹ không nặng nói một câu, thoáng cái đã làm dáng vẻ kiêu ngạo oai vệ của Lưu Quốc Nam giảm mất hơn nửa.

Trong tay Lưu Thiên Hàn có 40% cổ phần Lưu Thị. Dù ông ta và Tôn Lập cùng vài vị cổ đông khác thêm vào cũng không vượt qua 30% cổ phần công ty. Nhưng chỉ cần thêm 20% cổ phần trong tay Lưu Quốc Trung là bọn họ có thể đạt được thắng lợi mang tính quyết định trong cuộc bỏ phiếu!

"Anh cả, hay là chúng ta bỏ phiếu đi?" Lưu Quốc Nam đè nén kích động trong lòng: "Anh cả, dạo này Kiêu thay đổi nhiều lắm, thằng bé chắc chắn có thể dẫn dắt Lưu Thị chúng ta đạt tới tầm cao trước nay chưa từng có!"

"Chú ba, anh đây nói thẳng vậy! Anh sẽ không ủng hộ Lưu Kiêu làm chủ tịch đâu! Ai trong chúng ta đều ngầm hiểu những chuyện Lưu Kiêu từng làm. Không thể giao Lưu Thị của chúng ta cho một người tâm tư không đàng hoàng được!" Ban đầu Lưu Quốc Trung còn muốn giữ lại chút thể diện cho Lưu Quốc Nam, nhưng Lưu Quốc Nam đã không biết điều như thế, ông cũng chỉ có thể nói trắng ra.

Tâm tư không đàng hoàng…

Mặt mày Lưu Quốc Nam vặn vẹo đến khó coi. Ông ta lạnh lùng liếc nhìn Lưu Quốc Trung một cái, cơn giận trong đáy mắt cuồn cuộn dâng trào.

Lưu Quốc Trung! Lão già chết tiệt, tôi kính ông ba phần mà ông lại không biết tốt xấu! Chúng ta cứ chống mắt lên mà xem!

Tôi lại muốn xem thử, chờ tới lúc cổ phần công ty trong tay ông đều rơi vào tay tôi, chờ tới lúc tôi chiếm được quyền lên tiếng tuyệt đối tại Lưu Thị, ông sống yên ở Lưu Thị này kiểu gì!

Ngay khi Lưu Quốc Nam còn đang tức đến không thở nổi, Lưu Thiên Hàn chợt mạnh mẽ vang dội nói: "Một ngày! Cho tôi thời gian một ngày, tôi sẽ điều tra rõ nguyên nhân hậu quả của việc sập cầu, cũng sẽ xoay chuyển danh tiếng Lưu Thị triệt để!"

Đối diện với ánh mắt nghi ngờ của các cổ đông đang ngồi ở kia, Lưu Thiên Hàn tiếp tục gằn từng tiếng: "Sau một ngày, nếu Lưu Thị vẫn bị vây nơi đầu sóng ngọn gió, Lưu Gia Thành tôi sẽ từ chức chủ tịch Lưu Thị, tự mình đón Lưu Kiêu nhập chức!"

Trong lòng Lưu Quốc Nam hớn hở, ông ta không ngờ Lưu Thiên Hàn sẽ đưa ra hứa hẹn ngu xuẩn như vậy.

Ngoại trừ Lưu Thiên Hàn tự nhận lỗi từ chức, trịnh trọng giải thích với nhân dân cả nước thì đã không còn cách nào xoay chuyển danh dự của Lưu Thị nữa rồi. Hiện giờ Lưu Thị đã xuống đáy vực! Một ngày á? Ha ha, dù là một tháng chăng nữa, Lưu Thiên Hàn cũng đừng hòng khiến Lưu Thị xoay chuyển được!

Ông ta tưởng rằng con trai cưng của mình đã không còn cơ hội tiến vào Lưu Thị lần nữa, không ngờ trong lúc bế tắc tột cùng lại có hi vọng le lói. Có người đần đến mức đoạn tuyệt đường của bản thân để may áo cưới cho ba con ông ta!

Nghe Lưu Thiên Hàn nói xong, vài cổ đông đứng về phía Lưu Quốc Nam cũng đều lộ vẻ vui mừng.

Lưu Kiêu nhập chức thì không thể thiếu lợi ích cho bọn họ được!

Nhưng bọn họ còn chưa kịp vui vẻ ba giây đã nghe Lưu Thiên Hàn lạnh giọng nói tiếp, giọng nói lạnh lùng uy nghiêm khẳng định chắc nịch: "Có điều, e rằng cả đời này Lưu Kiêu cũng không có cơ hội nhập chức đâu!"

Nói xong lời này, Lưu Thiên Hàn không để ý tới cổ đông cả phòng đang quay mặt nhìn nhau, ung dung đứng lên sải đôi chân dài, bước ra khỏi phòng họp.

Lưu Thiên Hàn tới thẳng quảng trường nhỏ đằng trước cao ốc Lưu Thị. Anh vừa xuất hiện, người nhà người chết lập tức phẫn nộ xúc động, tình cảm quần chúng dâng trào, chỉ ước gì có thể nhào tới chém anh thành muôn nghìn mảnh, báo thù cho người thân của mình.

Một đứa bé trai khoảng sáu, bảy tuổi đứng dậy bên cạnh một thi thể phủ khăn trắng, đỏ mắt nhào lên người Lưu Thiên Hàn, tay đấm chân đá: "Đồ xấu xa! Đồ xấu xa kia, trả ba lại cho tôi! Mẹ tôi nói đều tại chú xấu xa hiểm độc hại chết ba tôi! Tôi phải đánh chết chú! Báo thù cho ba!"

Nhạc Dũng đứng bên cạnh âm thầm lau mồ hôi lạnh. Anh ta biết tính tình đại ca kém cỏi thế nào, chỉ sợ đại ca bùng nổ làm ra hành động gì với thằng nhóc. Nếu vậy hình tượng Lưu Thị sẽ thật sự bị hủy hoại hoàn toàn mất!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.