Thượng Quan Nghệ qua xong sinh nhật mười sáu tuổi, vừa ăn mừng mình thành niên xong, ngay ban đêm bị người mê ngất, vứt xuống hoang giao dã ngoại (vùng hoang du). Sáng sớm khi bị muỗi cắn tỉnh, phát hiện mặc đơn y, ngồi ở rừng cây sửa sang, bên cạnh là hai bao quần áo và Minh Hi vẫn còn mê man.
Thượng Quan Nghệ buồn bực ôm bao phục của mình đá đá Minh Hi, trong lòng mắng Y thánh. “Đừng ngủ, ngủ nữa ta liền đem ngươi ném ở nơi này!” Nhặt lên một tảng đá đập tới.
Minh Hi bị đập đau mơ mơ màng màng ngồi dậy, nhìn thoáng qua bốn phía. “Kỳ quái, nhà cửa sao không có?” Gãi gãi đầu, sau đó ngã xuống đất. “Ta nhất định là chưa tỉnh ngủ!”
Ta kháo! Thượng Quan Nghệ ở trong lòng tức giận mắng. Người này năng lực ngủ cũng quá đi! Ôm bao phục ôm đầu gối, ngồi ở một bên nhìn Minh Hi ngã xuống đất ngủ nhiều (đại thụy). “Minh Hi!” Nhỏ giọng gọi. “Minh Hi…Hi Hi…Tiểu Hi Hi khả ái…”
“Ân…” Minh Hi trở mình. Mếu mếu miệng hỏi: “Đừng làm rộn…suỵt…ngủ…”
Còn suỵt suỵt! Thượng Quan Nghệ khiêu mi chế nhạo nhìn người nằm trên mặt đất ngủ ngon lành, hét lớn: “Có chuột! Có chuột a!”
“A! Chuột! Ta ghét nhất!” Minh Hi thét chói tai nhảy dựng lên, khoa tay múa chân chạy loạn. “Cứu mạng a! Có chuột! Ai tới mau cứu ta!” Chạy mấy vòng Minh Hi phát hiện Thượng Quan Nghệ cười quỳ rạp trên mặt đất, mới phát giác mình mắc bẫy. “Thượng Quan Nghệ…” Trừng mắt người quỳ rạp trên mặt đất không ngừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-bao-boi/2987518/quyen-6-chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.