Chương trước
Chương sau
Thượng Quan Nghệ bưng đồ ăn vào phòng, liếc mắt nhìn người nằm ở trên giường vẫn không nhúc nhích, đem thức ăn để trên bàn. “Uy, dậy ăn cơm, đừng giả chết!” Tiến lên cuộn màn trước giường. “Ta nói chuyện với ngươi đấy! Ngươi có ăn hay không, không ăn ta liền đem ra ngoài đổ.” Thượng Quan Nghệ ngồi lên giường, vỗ vỗ mông người trên giường.

“Vậy ngươi đỡ ta ngồi dậy trước a! Ta nằm ở trên giường làm sao ăn? Đỡ ta ngồi dậy a!” Minh Hi đưa tay để cho Thượng Quan nghệ đỡ mình dậy, nhân tiện đưa qua miễn phí mấy cái liếc mắt xem thường. “Một chút năng lực dũng sĩ cũng không có! Ai, sau này làm sao có thể ra ngoài lăn lộn a, vi huynh thật sự là không yên tâm ngươi a!”

“Phải, phải, phải! Ngài nói phải, là tiểu nhân sai!” Thượng Quan Nghệ rút khóe miệng đỡ Minh Hi dậy, tựa vào đầu giường. “Hiện tại có thể ăn rồi chứ, đại thiếu gia ~~~” Bưng cơm nước khinh bỉ nói.

“A ~~~~” Minh Hi hướng Thượng Quan Nghệ há to miệng của mình.

Làm gì? Thượng Quan Nghệ hồ nghi nhíu mày lại, nhìn cái miệng rộng của Minh Hi, hỏi: “Ngươi đau răng, hay là đau cổ họng? Có muốn ta tìm thuốc giảm đau cho ngươi hay không, đau răng rất thống khổ…”

Trợn to hai mắt nhìn Thượng Quan Nghệ lải nhải, Minh Hi hai tay dùng sức nắm mặt xoa xoa, “A ~~~~” Hét lớn một tiếng ngã xuống giường. Nếu không phải là mấy ngày nay ở chung, hắn thật sự sẽ cho rằng người này đang giả ngu. Trời ơi, hắn sao lại khả ái như thế (白目的可要).

Minh Hi bất đắc dĩ ngồi dậy, hai tay chống thân thể hướng mép giường di chuyển. “Nghệ, ngươi qua đây!” Đưa tay vẫy Thượng Quan Nghệ qua. Chỉ có một tay kéo Thượng Quan Nghệ nói: “Nghệ, ta là bảo ngươi đút cho ta, không phải đau răng! Ngươi nói ngươi hài tử này…Ai…Bảo Bối a, ngươi thật là làm cho ta…”

“Minh Hi!”

“Làm gì?”

“Tay ngươi cũng đứt sao?” Thượng Quan Nghệ dùng sức đem mâm cơm quăng lên đùi Minh Hi. Canh nóng chảy ra rớt trên đùi khiến cho Minh Hi kêu gào.

“A ~ nóng! Nóng! Ngươi đây là ngược đãi ta!” Mặt tràn đầy nước mắt lên án Thượng Quan Nghệ bạo hành.

Thượng Quan Nghệ lại lần nữa liếc mắt khinh bỉ Minh Hi kêu rên, sau đó ánh mắt dời xuống nhìn chằm chằm nửa thân dưới của Minh Hi. Ánh mắt kiên định đó sáng lên khiến cho Minh Hi run lên, một tay bưng mâm cơm một tay kéo chăn bên người qua đắp lên mình.

“Ngươi…muốn làm gì!” Minh Hi cẩn thận hỏi.

“Của ngươi nhỏ hơn của ta một chút!” Xoay người bỏ đi.

Có ý gì? Minh Hi gãi gãi đầu, cúi đầu nhìn nửa thân dưới của mình, sắc mặt tức khắc biến xanh, “Thượng Quan Nghệ!” Đặt cơm nước xuống, nhặt lên gối đầu ném đi. “Ngươi tên vương bát đản!” Phẫn hận ăn cơm, “Bất quá con cá này làm ăn rất ngon, không nghĩ tới thủ nghệ của tên này tốt như thế.” Ngừng đôi đũa trong tay, nhìn hai chân mình bị quấn băng vải.

Nửa tháng! Còn có nửa tháng! Đến lúc đó có thể chạy nhảy giống như người bình thường, có thể đi thực hiện mộng tưởng của mình, xem khắp toàn bộ đại lục. Bất quá Thượng Quan Nghệ người này cũng không cần phải dùng phương pháp kích tiến như vậy a! Rất đau nha! Nhớ tới tình huống đêm đó, hắn vẫn còn toàn thân phát run. Tất nhiên đau không phải là hắn, làm cho mình còn tưởng rằng hắn muốn mạng người.

Cắn đũa suy nghĩ một chút. Mặc dù tên Nghệ này có lòng tốt, nhưng thù này vẫn là phải báo. Tiểu dạng ai bảo ngươi chọc ta trước. Minh Hi hắn nhưng là trái hồng mềm mặc cho người cầm bóp.

Hai ba cái bới xong cơm trong chén, dùng đầu lưỡi liếm liếm môi, hét lớn: “Thượng Quan Nghệ, ta chưa ăn no, thêm một chén nữa!” Kéo cổ họng hô to. “Nhanh lên một chút, ta đói! Ngươi có phải định ngược đãi ta hay không? Mạng của ta sao khổ như vậy a, bị người ta làm cho tàn phế, ngay cả cơm cũng không được no, còn có thiên lý hay không a!” Dùng chiếc đũa gõ chén đĩa.

“Được rồi, ngươi có phiền hay không!” Thượng Quan Nghệ một cước đá văng cửa. mặt đen lại nhìn người trên giường càng gõ càng vui vẻ, càng gõ càng mạnh hơn không nói gì. Người này cũng quá có tài làm ầm ĩ chứ? “Ngươi nói ngươi sống cái gì cũng không làm, còn có thể ăn như vậy, ăn xong rồi ngủ, ngươi coi ngươi là trư hả!”

“Tức tức!” Minh Hi học tiểu trư kêu một tiếng.

Thượng Quan Nghệ ở trên giường tự ngu (tiêu khiển, giải trí) tự nhạc, hận không thể ném qua một cái ghế. Hắn lúc đó thế nào đã một lúc mềm lòng cõng cái thứ như vậy trở về, không chỉ trị tương miễn phí cho hắn, còn phải hầu hạ hắn! Đầu hắn rốt cuộc bị thứ gì tễ. “Không biết còn tưởng ngươi đang ở cử!”

“Tức tức!” Minh Hi đắc ý lại kêu một tiếng.

“Trư!” Thượng Quan Nghệ đem một cái bánh bao lớn trực tiếp nhét vào miệng Minh Hi. “Ăn xong rồi thì đi kiếm tiền trả nợ! Đừng nghĩ ăn không uống không ở không!”

Minh Hi mắt trợn tròn, ăn bánh bao trong miệng, đáng thương hề hề nói: “Người ta hiện tại không thể động, là người tàn tật.” Chỉ chỉ chân không thể động. “Ta bây giờ là nhược thế quần thể, van ngươi! Bộ dáng hiện tại của ta như thế làm sao kiếm tiền!”

“Vừa khéo có thể giả làm ăn xin!” Thượng Quan Nghệ từ trên xuống dưới quan sát Minh Hi một vòng. “Bò trên mặt đất hẳn là sẽ giành được rất nhiều đồng tình đi! Ngược lại nếu so với đoán số gạt người kiếm nhiều hơn.” Ngồi ở bên giường vỗ vỗ Minh Hi. “Yên tâm, ta cũng không phải bất thông tình lý như thế. Ngày mai ta sẽ dẫn ngươi lên phố, ta đem ngươi ném ở đó, sau đó buổi tối lại đón ngươi! Đủ tâm ý chứ!” Thượng Quan Nghệ cười nói.

Đủ cái thí! Ngươi một tên không có nhân tính, “Ngươi rớt tiền ở trong mắt!” Minh Hi tức giận la hét. Vậy mà để cho hắn đi ăn xin. “Mạng của ta sao khổ như thế ~~~”

“Được rồi, đừng giả bộ! Ngày mai ta tới đón ngươi! Nghỉ ngơi sớm một chút!” Đẩy cửa đi ra ngoài.

“Thượng Quan Nghệ ngươi chờ đó cho ta!” Minh Hi tức giận phát run.



“Ôi! Ôi! Ôi!” Minh Hi kêu thảm, chống cây gậy từng bước một đi vào. “Đại thúc, đại thúc, ta không được, nhanh tới đỡ ta một cái!” Dùng tay vịn cửa.

“Oa!” Y thánh nhìn thấy dáng vẻ của Minh Hi sợ tới đánh đỗ cái chén trong tay. “Minh…Hi, ngươi làm sao đi? Thế nào làm thảm như vậy? Trời ạ! Đây là lại ở đâu làm bị thương, khuôn mặt nhỏ nhắn khả ái như vậy a, ai nhẫn tâm như vậy giẫm lên.”

“Khụ khụ!” Độc quái đang uống trà ho khan một tiếng, nhìn chằm chằm tay Y thánh.

A! Y thánh trong lòng cả kinh, lập tức thu hồi tay dìu  đỡ Minh Hi, cười ngây ngô mấy tiếng. “Nhanh vào đây, ta bôi thuốc cho ngươi!” Kéo Minh Hi vào phòng, ấn ở trên ghế, chạy đi tìm thuốc.

Đặt chén trà xuống, Độc quái nhìn Minh Hi một thân chật vật hỏi: “Làm sao vậy?”

“Bị Thượng Quan Nghệ ném lên phố giả ăn xin, ai ngờ tới đụng phải đánh lộn. Kết quả một đám người thích xem náo nhiệt cứ như vậy giẫm lên người ta! Ta có thể sống sót trở về là mạng lớn!” Uống một ngụm trà, xoa xoa thắt lưng bị đau. “Đám người kia cũng quá tàn nhẫn, giẫm chết ta rồi, thật là xui xẻo! Còn có Thượng Quan Nghệ kia, vậy mà cứ như vậy ném ta bỏ chạy. Thật là không có nhân tính, không có trái tim đồng cảm, không có nghĩa khí, mệt ta xem hắn là huynh đệ!” Đến bây giờ gương mặt đó hắn dịch dung cũng không có cho mình xem qua. “Thương tâm!” Hai tay buông xuống, đầu để lên bàn, trở mắt xem thường.

“Được rồi, ngươi coi như tốt rồi. Không thấy đại thúc ngươi là ta đã đem nửa đời sau đều bồi thường cho Thượng Quan gia bọn họ!” Ô ô ~~~ nhắc tới lòng chua xót, vì mấy phần cơm hắn đem đời sau cũng bồi thường vào. Y thánh đem thuốc để ở trên bàn.

“Ngươi tại sao không nói ngươi là bởi vì đầu óc ngu xuẩn và tham ăn mới thua sạch thân gia!” Độc quái xem thường nói.

“Ngươi…ngươi nói ta ngu xuẩn, có gan ngươi cả đời đừng lên giường của ta a!” Vứt bỏ thuốc trong tay, Y thánh tức đỏ mặt, trừng Độc quái mấy lần, mới không giận trở về phòng.

“Ai…ai, đại thúc! Ngươi không bôi thuốc cho ta!” Ta thật là đáng thương a, ta mệnh khổ a! Minh Hi khập khiễng cầm cái gương qua một bên, bất đắc dĩ tự mình bôi thuốc. “Đại thúc cũng là, thế nào cũng phải bôi thuốc cho ta xong lại đi a!”

Độc quái nhìn một chút Minh Hi đang bôi thuốc hỏi: “Ngươi là tự mình trở về?”

“Đúng vậy, nếu không ngươi tưởng rằng ta là thế nào trở về, Thượng Quan Nghệ kia không có lương tâm cứ như vậy đem ta vứt trên đường lớn. Ta…” Chờ một chút, hắn là tự mình về tới, nói như vậy…

Đá đá chân, ném thuốc trong tay, nhảy tại chỗ mấy cái. “Tốt rồi! Ta tốt rồi!” Hướng về phía Độc quái hét lớn.

“Ân!” Độc quái gật gật đầu. “Chức mừng ngươi!”

“Vạn tuế!” Cũng không để ý tới lại bôi thuốc lên mặt, tỏa ra nồng nặc. “Thượng Quan Nghệ tiểu tử ngươi chết chắc rồi! Lớn như vậy còn chưa có người dám đối đãi với ta như vậy! Xem ta không đánh chết ngươi!” Không bao lâu, Minh Hi hăng hái hừng hực lại chạy trở lại. “Đại thúc, Thượng Quan nghệ hổn đản kia đi đâu rồi!” Nói với Độc quái.

***

“Như vậy được không?” Minh Hi gãi gãi đầu hỏi Thượng Quan Nghệ.

“Sao không được, lúc trước ta cùng lão tam chính là kiếm tiền như thế, tuyệt đối không thành vấn đề!” Thượng Quan Nghệ đem y phục ném cho Minh Hi, “Thay nhanh lên một chút, xong rồi ta dịch dung cho ngươi.” Thượng Quan Nghệ nói.

Minh Hi nuốt nuốt nước miếng, nhìn trang phục trên bàn. Suy tính có tính hành nghề. “Nếu ta nói hay là thôi đi! Ta đi bày sạp đoán số so với cái này kiếm được nhiều hơn.” Đánh chết hắn cũng không đi giả người chết nằm ở đó. “Ta cam đoan, ta nhất định đi sớm về trễ cố gắng kiếm tiền. Cái này vẫn là giữ lại ngươi và A Hạo ‘dùng’ đi!”

“Đừng!” Thượng Quan Nghệ ngoặt được cánh tay Minh Hi. “Hôm qua không phải là ngươi ở trên đống rơm khóc than sói tru nói phải cùng ta làm huynh đệ cả đời sao? Sao ngày thứ hai đã phản hủy, còn nói cái gì khí phách. Ta cũng biết ngươi là tùy tiện nói một chút lừa ta, ta vậy mà vẫn ngu ngốc tưởng là thật. Kết quả là thật huynh đệ, thế nào ngay cả chút bận rộn ấy cũng không giúp, ta dịch dung sao, một người nuôi một đại gia đình. Các ngươi chỉ biết há miệng ăn cơm, từ trước đến nay cũng không biết ta kiếm tiền khổ cực biết bao, ta…”

“Được rồi, được rồi! Ngươi đừng nói nữa, ta giả còn không được sao!” Minh Hi bất đắc dĩ cầm lên y phục trên bàn mặc vào. “Ta không phải nói một câu, ngươi liền đem nhiều câu như vậy chặn ta.” Ngồi ở trên ghế thở dài. “Buổi sáng ta giúp ngươi giả người chết, buổi chiều ngươi để cho ta làm kẻ lừa gạt. Hiện tại mục tiêu của chúng ta là ra sức kiếm tiền, kiếm tiền nhiều hơn!”

“Đây mới là huynh đệ a!” Thượng Quan Nghệ lệ nóng doanh tròng cầm lấy tay Minh Hi.

“Đâu có đâu có, sau này còn phải nhờ ngươi chiếu cố nhiều hơn!” Minh Hi cầm ngược lại tay Thượng Quan Nghệ.

“Cùng nhau cố gắng!” Hai người ôm nhau.

“Tiểu quai nhi a, ngươi nói nhị ca của ngươi và Minh Hi ở bên trong làm cái gì chứ?” Y thánh cắn dưa leo trong miệng, hỏi Thượng Quan Hạo bên cạnh.

Thượng Quan Hạo nhìn bên trong phòng hai người ôm chặt cùng một chỗ, cười nói: “Bọn họ đang xây dựng tình nghĩa cách mạng, một hồi đi ‘bán mình táng huynh’.” Cắn hạt dưa. “Bất quá không nghĩ tới hai người bọn họ còn rất ăn ý nhau!” Ngồi xổm dưới tàng cây.

“Đó là bởi vì hai người bọn họ từ nhỏ đều không có bằng hữu.”

“Ngươi lại biết.”

“Cũng không phải, nói về năm đó ta chính là lẻ loi một mình lớn lên, không có bằng hữu. Mới có thể nhận thức mơ hồ, bị tên hổn đản kia bày tỏ, như thế bị ức hiếp, ta đây một lòng chua xót!” Lau lau nước mắt, càng nói càng thương tâm. “Không nói, càng nói càng đau lòng, ta đời này cứ như vậy, ô ô ~~ cuộc đời của ta a ~~~!” Lau nước mũi chảy xuống. “Ta đi ngủ trưa.”

Thượng Quan Hạo mãnh liệt mắt trợn trắng nói: “Tiểu cha, ngươi mới ngủ dậy còn muốn ngủ, đầu ngươi không choáng váng a, ngươi không phải nói muốn dẫn ta đi tìm hoa cô nương sao!”

“Hôm nay tan nát cõi lòng, hôm khác lại nói!” Loạng choạng đi.

“Đùa bỡn ta!” Thượng Quan Hạo tức giận đến giậm chân. “Cha, tiểu cha muốn tìm cô nương ~~~” Thượng Quan Hạo vừa hô vừa đi tìm Độc quái cáo trạng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.