“Các ngươi đây một đám không có nghĩa khí, đi đâu tới đâu, đều bò trở về cho ta! Chỉ biết các ngươi một đám không yên tâm, ô ô ô ~~~ ta sao mệnh khổ thế này, lại quen biết một đám người các ngươi như thế! Huynh đệ gặp nạn không nói không giúp, còn tới tham gia náo nhiệt!” Thượng Quan Nghệ vùi ở trong ngực Triển Đình Hiển ủy khuất nói. Đây thật là làm gì a, mắt thấy sẽ phải vào kinh thành, cách hoàng cung ngày càng gần, cũng cách ma đầu kia càng ngày càng gần, bĩu môi căm tức nhìn mấy người khác trong xe ngựa.
Tiêu Diệm thở ra một cái, đẩy Sở Lạc Phong đang nằm ở trên người Phụng Võng, tựa vào trên người Sở Lạc Phong. “Ai bảo ngươi cứ muốn phạm vào đại kỵ của Triệt Triệt, đáng đời, tự chuốc lấy! Chúng ta cũng bất quá là đi làm chứng một chút thời khắc lịch sử này mà thôi, trở về cũng hay kể một chút cho nữ nhân trong nhà.” Ngoài miệng nói với Thượng Quan Nghệ, tay lại không ngừng đoạt tấm thảm với Sở Lạc Phong.
“Ngươi sợ cái gì, Hàn Triệt cũng sẽ không muốn mạng của ngươi.” Mộc Lẫm nhàn nhã nói. “Nhiều nhất đem ngươi đánh một trận gần chết, lưu lại nửa cái mạng cho ngươi, có đúng không Minh Hi?” Đá đá Minh Hi tự bế ở một bên.
Minh Hi rút ở một bên giơ lên khuôn mặt tràn đầy uể oải nhìn mọi người trên xe ngựa một cái, lại vô lễ gục xuống. “Ai…Nghệ, hoa ngươi thích là lam sắc yêu cơ, ngọc thích nhất là cẩm thạch của Yến khánh, đá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-bao-boi/2987496/quyen-5-chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.