“Thần Lý Lăng Tiêu bái kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
“Ái khanh hãy đứng lên, dọc đường vất vả rồi!”
“Thần sợ hãi!” Lý Lăng Tiêu cúi đầu đứng ở một bên.
Triển Đình Hiển nhìn Lý Lăng Tiêu phong trần mệt mỏi trở về cười nói: “Chuyện bên kia chiến trường đều xử lý xong rồi!”
“Vâng!” Lý Lăng Tiêu tiến lên một bước. “Một trong năm nước đã bị chúng ta tiêu diệt, hai nước vĩnh viễn xưng thần, còn hai nước bị viện quân Minh Hạo tiêu diệt, căn cứ theo hiệp nghị xuất binh lúc đó, vậy lãnh thổ ba nước phân chia vào Minh Hạo.”
“Các ngươi dựa vào cái gì!” Một văn thần tức giận đứng ra. “Hoàng thượng, bọn họ là viện quân dựa vào cái gì phân chia lãnh thổ, Lý tướng quân khi đó cũng không nên đáp ứng điều kiện như vậy.”
“Không sai!” Triển Đình Hiển cười dựa vào long ỷ. “Vương đại nhân nói không sai, tuy nhiên thế này, vậy chuyện đòi về ba nước liền giao cho ái khanh đi. Nghệ thân vương của Minh Hạo không phải tiến cung rồi sao, ngươi đi hiệp đàm ngay với hắn đi!” Nhìn người đứng tại chỗ không ngừng run rẩy.
“Thần…thần…không phải là có ý này…”Sợ đến nỗi quỳ xuống đất. Hắn chỉ là khó chịu khi nhìn những võ tướng đánh thắng trận, mới mượn dịp làm khó dễ. Vả lại không phải Lý gia đã thất sủng rồi sao. Vì sao hoàng thượng còn giúp bọn họ…
“Cứ quyết định như vậy, làm không xong ngươi liền đưa đầu tới gặp!” Không có ai dùng phế vật, sống cũng là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-bao-boi/2987480/quyen-4-chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.