“Thiếu gia ngươi còn đang viết hả!” Thiệu Lam bưng điểm tâm đi vào thấy Thượng Quan Nghệ vẫn còn múa bút thành văn, “Thiếu gia ngươi từ hôm qua trở về thì bắt đầu viết, ngươi đã viết xong mấy quyển sách rồi, đủ cho ngũ hoàng tử xem mấy năm!” Chỉ chỉ một tá sách viết suốt đêm ở trên bàn. Cũng không biết thiếu gia ở bên ngoài ăn nhầm thứ gì, người bình thường ngay cả bút cũng lười cầm, vậy mà thay đổi cần mẫn như thế.
Thượng Quan Nghệ viết xong chỉnh sửa lại một chữ cuối cùng của quyển sách, thổi thổi, đợi khô rồi mới khép lại. “Mấy ngày nữa chúng ta đã đi rồi, ta đem đồ đạc đều chuẩn bị tốt, như vậy Tiểu Vũ coi như cũng thuận tiện rất nhiều.” Hơn nữa những quyển sách này đều là cái thế giới kia của mẹ, trước đây hắn chính là ‘tóc treo cổ, khoan thấu xương’ cộng thêm roi da, cứng rắn bị buộc ở lưng, nói một ngày nào đó sẽ dùng tới. Xem ra bây giờ là thật sự dùng tới.
Lục cũng đi vào, ngồi ở một bên hỏi: “Thiếu gia ngươi cũng hơi quá lo lắng, chúng ta cũng không phải là ngày mai đi liền, xem ngươi một đêm không có ngủ vừa viết vừa vẽ.
“Ngươi biết cái gì! Đây là đợi Tiểu Vũ thắng, ta thưởng cho hắn. Nghiên nhi đâu?” Ngày mai Tiểu Vũ phải ra chiến trường, phải bồi bổ cho hắn thật tốt.
“Ở trù phòng đôn thuốc bổ cho ngũ hoàng tử đâu!” Thiệu Lam rót một chén trà cho Thượng Quan Nghệ. (đôn: chưng, hầm)
Vậy thì tốt, uống một hớp trà lạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-bao-boi/2987455/quyen-3-chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.