Chương trước
Chương sau
Minh Hạo quốc.

“Bệ hạ, thuộc hạ vô năng còn chưa tìm được tung tích của Nghệ thân vương, thỉnh ngài trách phạt!”

“Đứng dậy đi!” Minh Hi nhìn quái tượng trên bàn không có ngẩng đầu. “Nếu như dễ dàng như vậy bị các ngươi tìm ra, hắn đã không phải là Thượng Quan Nghệ rồi!” (quái tượng: quẻ bói)

“Thuộc hạ đã tìm hết toàn bộ những nơi Nghệ thân vương có thể đi, cũng không có thu hoạch!” Nghệ thân vương này cũng trốn quá giỏi, xuất động nhiều người như vậy thậm chí ngay cả một chút manh mối cũng không có.

Nếu như hắn chạy tới ‘hậu viện’ nhà người ta, làm nam sủng cho người ta, các ngươi tìm được mới là lạ. “Nhất chi mai xuất hiện cuối cùng ở đâu?” Nhất chi mai? Còn tưởng rằng hắn sẽ gọi là ‘ngã lai dã’ chứ.

“Một trấn nhỏ ở Khánh Nguyên.” Người trả lời không hiểu vì sao hoàng thượng hỏi như vậy. “Thượng Quan gia bên kia đã chứng thực không phải là Nghệ thân vương, mà là do người khác. Nhưng đã khẳng định đóa hoa mai kia là xuất phát từ tay Nghệ thân vương.”

“Khánh Nguyên…” Nếu như hắn còn đang ở Khánh Nguyên, vậy cũng chỉ có một chỗ là Thượng Quan gia không thể nào đi tìm. “Truyền chỉ thái tử giám quốc, hoàng hậu phụ tá.” Xem ra hắn phải đích thân đi một chuyến, đem hỗn đản trốn nhà đã lâu này mang về. Nhìn tấu chương xếp thành núi nhỏ, Minh Hi mắt lộ hung quang.

“Hai mươi ngày sau là thọ yến của thái hậu Khánh Nguyên, bệ hạ là muốn mượn lúc này đi điều tra?”

“Không!” Minh Hi đi tới cửa, “ta nghĩ được một phương pháp thú vị. Ngươi đi an bài đi, trẫm không muốn phức tạp!” Đi thư phòng.

“Thần tuân mệnh!” Cung kính lui ra.

Đây cũng không phải là một quái tượng tốt, Minh Hi trong lòng có chút lo lắng. “Nghệ, ngươi nên ngoạn đủ rồi chứ!” Vậy thì về nhà đi.

***

Khánh Nguyên hoàng cung.

Triển Đình Hiển nhìn Thượng Quan Nghệ nhàn nhã quạt cây quạt, thở dài nói: “Bảo Bối, Minh Vũ đâu, gọi hắn ra đi! Ta có lời muốn nói với hắn.” Đem người kéo đến trước mặt mình. “Nghe lời đi!”

“Có cái gì ngươi cứ hỏi ta, ta đều biết!” Thượng Quan Nghệ thuận thế ngồi ở trên đùi Triển Đình Hiển. “Đem điều ta biết nói cho ngươi biết.” Hôn nhẹ Triển Minh Hiển mặt lạnh.

Đem người từ trên đùi mình kéo xuống, Triển Đình Hiển hỏi: “Người khác đi đâu hết rồi!” Hắn vừa nghe thông báo thì chạy tới chỗ lục hoàng tử, cũng không dám tin lục hoàng tử bị Minh Vũ đánh đã không nhìn ra ngũ quan, toàn thân là máu. “Thái y nói hoàn hảo Minh Vũ khí lực không lớn, nếu không lục hoàng tử sẽ không chỉ có bị thương ngoài da.”

“Đi Từ Ninh cung rồi! Ta cho hắn đi nhận lỗi với thái hậu trước, sau đó đi xin lỗi lục hoàng tử. Dù sao đi nữa đánh đệ đệ là không đúng!” Mặc dù chỉ lớn hơn hai tháng.

“Bảo Bối” Sờ mặt Thượng Quan Nghệ, “Ngươi sợ là một mình Minh Vũ đi xin lỗi sẽ bị mẫu phi của lục hoàng tử làm khó dễ, mới để cho hắn mang mẫu hậu cùng đi đúng không! Nhất là muốn cho mọi người hiểu được Minh Vũ là một hài tử có can đảm nhận sai. Hai là làm cho tất cả mọi người biết Minh Vũ mặc dù không có mẫu phi, nhưng hắn có thái hậu bảo hộ, không phải ai cũng có thể khi dễ.” Không nghĩ tới Bảo Bối sẽ vì Minh Vũ suy nghĩ chu toàn như vậy.

Thượng Quan Nghệ cười tán thưởng, “Còn gì nữa không?” Biết hắn nói chưa hết lời.

“Nếu thái hậu cũng ra mặt, vậy ta cũng chỉ có thể ngoài miệng phê bình hắn một chút. Ai bảo hắn có một tiểu cha thông minh như thế.” Lại lần nữa đem Thượng Quan Nghệ ôm vào trong lòng. “Bây giờ nói cho ta biết vì sao bọn họ đánh nhau!”

Thượng Quan Nghệ nghiêng đầu suy nghĩ một chút, hỏi ngược lại: “Nếu như có người ngay trước mặt ngươi nói ta là một người dựa vào thân thể ở trên giường đòi phần thưởng, suốt đời chỉ biết giang rộng hai chân cầu hoan, mặc cho người đùa giỡn…”

“Được rồi!” Triển Đình Hiển đen mặt, “Lời này là ai nói!” Hắn không thể không làm thịt người này.

“Đừng giận! Đừng giận! Bảo Bối quạt gió cho Hiển ca ca.” Thượng Quan Nghệ cầm quạt liều mạng quạt cho Triển Minh Hiển. “Là lục hoàng tử! Bất quá hắn mới có tám tuổi, những lời này nếu không phải là hắn trời sinh sẽ biết, chính là có người mỗi ngày thì thầm ở bên tai hắn. Ngươi cũng biết tiểu hài tử học cái gì cũng rất nhanh.”

Triển Đình Hiển đứng lên, “Mẫu hậu bây giờ hẳn là mang theo Minh Vũ tới chỗ lão lục, ngươi có muốn đi xem không?” Hỏi Thượng Quan Nghệ.

“Được!” Vui vẻ kéo tay Triển Đình Hiển, “Hiển ca ca ngươi nói nếu như nương gia của Lý phi lộ ra một chút sơ suất không lớn không nhỏ, sẽ như thế nào?” Thượng Quan Nghệ chớp chớp mắt to, giống như đùa giỡn hỏi. (nương gia: nhà mẹ đẻ)

Dừng bước lại, Triển Đình Hiển nhìn Thượng Quan Nghệ cười híp mắt một hồi lâu, mới lên tiếng: “Đừng đùa quá trớn!” Bảo Bối tuy rằng thích càng quấy, nhưng vẫn là rất có chừng mực.

“Ta đây biết!” ôm cánh tay Triển Đình Hiển, hai người hướng tẩm cung Lý phi đi tới. Lý phi chúc mừng ngươi dạy ra một hảo nhi tử, để cho Tiểu Vũ của chúng ta làm bàn đạp.

Ngay hôm đó, Lý quý phi không không có nữ đức, ở trước mặt thái hậu buộc miệng mắng Nghệ công tử ở bên cạnh, bị hoàng thượng giáng xuống làm mỹ nhân. Cùng đêm năm tiểu thái giám bị mất tích, hai thế tử bị đánh, nhà của bốn vị đại thần bị cướp hết sạch. Mà bởi vì phụ huynh của Lý quý phi phụ trách vận chuyển cống phẩm bị trộm hai người bị cách chức điều tra, binh quyền trong tay bị hoàng thượng thu hồi.

Người sáng mắt đều nhìn ra, hoàng thượng là muốn mượn chuyện hoàng tử đánh nhau lần này bắt đầu thu hồi binh quyền trong tay ngoại thích. Trong cung cũng bắt đầu đồn đãi ngũ hoàng tử được hoàng thượng và thái hậu hết sức sủng ái, rất có thể trở thành người kế vị. Từ đó hàng loạt lễ vật đưa tới chỗ thái hậu, hy vọng hài tử của mình có thể trở thành thị độc của ngũ hoàng tử.

***

“Thái hậu nương nương, ngươi để cho Bảo Bối đi nha!” Thượng Quan Nghệ vô lại lăn lộn trên mặt đất, “Ta trở về làm đồ ăn ngon cho ngươi! Mỹ nhân tỷ tỷ, ngươi nếu không đồng ý ta sẽ khóc cho ngươi xem.” Móc củ hành trong ngực ra, lắc lắc ở trước mặt thái hậu. “Ngự trù nói cái này rất cay, nếu như Bảo Bối bị hun sưng mắt, tỷ tỷ phải có trách nhiệm.” Dứt khoát đem củ hành trong tay cắt ra.

Thái hậu dỡ khóc dỡ cười nhìn người ăn vạ, sao đang đùa giỡn lưu manh quay ngược lại ủy khuất, “Bảo Bối nói cho ai gia tại sao muốn xuất cung đi chơi?” Ai, nàng mười lăm tuổi tiến cung, vẫn không có bước ra cung điện này. Bên ngoài bây giờ như thế nào…

Thượng Quan Nghệ thấy thái hậu dao động, cất củ hành tây, lấy khăn ra lau tay. “Bảo Bối đã đáp ứng Tiểu Vũ, nếu như hắn nhận sai đi xin lỗi ta sẽ dẫn hắn ra ngoài cung chơi.” Chạy đến bên cạnh thái hậu, đáng thương hề hề nói: “Cũng không thể để cho Bảo Bối thất ngôn chứ! Thái hậu tỷ tỷ, cho Bảo Bối mượn lệnh bài xuất cung đi!” Liếc mắt nhìn Triển Minh Vũ đứng ở một bên. (thất ngôn: nói suông, không giữ lời)

“Hoàng tổ mẫu Tiểu Vũ van cầu ngươi!” Chạy tới ôm chặt chân thái hậu, cũng làm vẻ mặt đáng thương. “Hoàng tổ mẫu, Tiểu Vũ muốn hiểu biết một chút!”

Nhìn hai người một lớn một nhỏ trước mặt, thái hậu bất đắc dĩ phì cười, “Tiểu Vũ, không phải là phụ hoàng ngươi phạt ngươi bế môn tư quá sao, không được phép bước ra Từ Ninh cung một bước, ngươi muốn kháng chỉ sao?” (bế môn tư quá: suy nghĩ lỗi lầm)

“Tỷ tỷ nói cái gì, hoàng thượng là không cho Tiểu Vũ chúng ta ‘bước ra Từ Ninh cung một bước’, Bảo Bối ôm hắn đi ra ngoài không phải được rồi sao!” Thượng Quan Nghệ vỗ ngực một cái.

“Ngươi nha ~ ~” Buồn cười vỗ vỗ Thượng Quan Nghệ. “Phó ma ma, đem lệnh bài của ai gia ra!”

“Vâng.” Phó ma ma đứng ở một bên nhịn cười, đi lấy lệnh bài xuất cung.

“Vạn tuế!” Hai người hoan hô. Triển Minh Vũ leo lên nhuyễn tháp hôn thái hậu một cái.

“Buổi tối nhớ về sớm một chút bồi ai gia ăn cơm!”

“Đã biết!” Tiếp nhận lệnh bài, Thượng Quan Nghệ ôm Triển Minh Vũ ‘hưu’ một tiếng chạy ra Từ Ninh cung.

“Tiểu cha, chỉ có bốn người chúng ta đi sao?” Nhìn Lục và Thiệu Lam, “Tử Nghiên không đi cùng chúng ta à?”

“Hắn không đi!” Thượng Quan Nghệ leo lên xe ngựa, “Hắn ăn nhiều quá, bị đau bụng!” Đáng đời.

Mang theo đầy đủ đồ đạc, Lục đánh xe ngựa ra khỏi hoàng cung, hướng phố thị sầm uất nhất kinh thành mà đi.



“Tiểu cha cái này ăn thật ngon!” Thật to cắn bánh nướng một cái, “Ngon quá! Một lát lúc đi về đem cho hoàng tổ mẫu và phụ hoàng có được không?”

“Không thành vấn đề!” Đem túi nước đưa qua, “Ăn ít một chút, còn có không ít thứ tốt chờ ngươi đấy! Cũng đừng không có tiền đồ tử trận ở trên một khối bánh nướng!” Thượng Quan Nghệ giúp Triển Minh Vũ lau miệng.

Bốn người đi không bao lâu thì phát hiện dòng người cùng đi một hướng, hơn nữa càng ngày càng nhiều. Bảo hộ tốt Triển Minh Vũ ở trong ngực, Thượng Quan Nghệ phân phó nói: “Lục đi nhìn xem phía trước xảy ra chuyện gì?”

Lục nhanh chóng đi tới phía trước kiểm tra, chỉ chốc lát mang vẻ mặt ngạc nhiên trở về. Nói với Thượng Quan Nghệ: “Phía trước là hội đấu giá quan nô, đều là gia quyến tham quan bị hoàng thượng cách chức vài ngày trước, cho nên bách tính đều đi xem, muốn nói ra oán hận, bất quá…” Liếc mắt nhìn Triển Minh Vũ ở trong lòng Thượng Quan Nghệ.

“Tiểu Vũ, ngươi cùng với Lam đi mua giúp tiểu cha túi kẹo, ta chờ ở đây, nhanh lên một chút nha!”

“Được!” Triển Minh Vũ kéo Thiệu Lam rời đi.

“Nói đi!”

“Vâng. Luật hình quy định tử tự của tội thần bị cách chức làm nô, trước phải bị hoạn để cho bọn họ không có hậu nhân. Nhưng tối hôm qua lúc hành hình, ngục tốt phát hiện đại công tử của Lý đại nhân kia lại là ‘âm dương nhân’ trong lời đồn dân gian.” (tử tự: con cháu nối dõi; âm dương nhân: người lưỡng tính)

“Lưỡng tính đồng thể?” Thượng Quan Nghệ lấy làm cả kinh. Chờ một chút, nói như vậy… “Nghiệm qua rồi sao?”

“Tìm bà mụ nghiệm qua, nghe nói cùng với nữ nhân bình thường vô tình. Vốn là muốn đưa tiến cung, nhưng hoàng thượng không chuẩn, nói là nên xử lý thế nào thì xử thế ấy. Có người nhận được tin tức nên chạy đến xem náo nhiệt, kiến thức một chút. Tất cả lão bản quan quán, kỹ quán  trong kinh thành cũng tới!”

“Ta biết tặng cái gì để Lạc Lạc nguôi giận rồi!” Thượng Quan Nghệ cười gian. Hắn không phải là vẫn muốn nhìn xem nam nhân như thế nào sinh con sao, vừa khéo tặng hắn một người. Xem là hắn thượng hay là Phụng Võng nhà hắn thượng.

“Tặng…tặng cho nhị thiếu phu nhân!” Trời ạ! Thế gian này nào có ai lại mua một nam nhân tặng cho nương tử của mình. Được rồi, hắn thừa nhận nhị thiếu phu nhân nhà hắn cũng là một nam nhân, còn là một nam nhân không đơn giản.

“Đúng vậy!” Thượng Quan Nghệ gật đầu, “Tức chết Phụng Võng kia, ai bảo hắn phá hoại tình cảm ‘phu thê’ của chúng ta! Mong đợi Lạc Lạc nhà ta hưu phu!”

“Thiếu gia, ngươi và Sở thân vương là thành thân giả!” Ở đâu ra ‘tình cảm phu thê’!

“Lục, không muốn thiếu gia nhà ngươi bị hắn tươi sống đánh chết, thì mua người đem tặng qua! Ngươi hiểu chứ?”

“Ta đi làm ngay!” Nói trở lại, Sở thân vương hạ thủ rất tàn nhẫn, lần trước thiếu gia làm càn là bị đánh gãy hai xương sườn. Lần này thiếu gia trốn nhà, còn không phải là hạ thủ nặng hơn chứ!

“Mau đi đi!” Thấy Triển Minh Vũ trở về, Thượng Quan Nghệ nghênh đón. “Tiểu Vũ lại đây, tiểu cha có thứ cho ngươi xem.” Thượng Quan Nghệ ôm Triển Minh Vũ nhảy lên nóc nhà gần chợ nô lệ nhất, chỉ một đám người khóc trên đài phía dưới nói: “Tiểu Vũ nhớ kỹ, vô luận trước kia ngươi có bao nhiêu vinh quang, chỉ cần ngươi thất bại sẽ không còn gì cả. Nhìn người phía dưới, nhớ kỹ bộ dáng bây giờ của bọn họ, đừng để cho mình biến thành như vậy. Vô luận làm chuyện gì cũng phải có chuẩn bị kỹ càng. Với lại đều phải lưu lại cho mình hai đường lui trở lên, tất cả kết quả đều có thể phát sinh, đều phải sớm dự đoán được, để chuẩn bị đầy đủ!”

“Tiểu Vũ nhớ rồi!” Nhìn trên đài, Triển Minh Vũ xoay đầu qua, “Không đánh không nắm chắc trận đấu, chỉ cần xuất thủ phải thắng, có đúng hay không?”

“Đúng!” Chỉ cần ngươi có năng lực này, ta sẽ giúp ngươi lấy được toàn bộ giang sơn Khánh Nguyên.

“Lời của tiểu cha, Minh Vũ nhớ kỹ suốt đời!”

***

“Thần Lý Lăng Tiêu kiến quá bệ hạ, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế! Tiếp giá chậm trễ xin hoàng thượng  thứ tội!” Lý Lăng Tiêu quỳ ở cổng thỉnh an Triển Đình Hiển.

“Mau đứng dậy!” Triển Đình Hiển tiến lên kéo Lý Lăng Tiêu đứng lên, dùng lực ôm lấy. “Giỏi lắm! Vừa đi chính là đã nhiều năm, ngươi có biết ta rất nhớ ngươi!”

“Hoàng thượng, thần…”

“Đình Hiển!” Triển Đình Hiển ngắt lời Lý Lăng Tiêu, “Ngươi gia hỏa này khi nào khách khí như vậy, vẫn giống như trước kia, hạ triều thì gọi ta là Đình Hiển!” Kéo Lý Lăng Tiêu đi vào đại môn hầu phủ, không thấy được biểu tình phức tạp của người sau lưng.

“Ngươi lần này định chừng nào thì đi?” Triển Đình Hiển ngồi trong đại sảnh uống trà, “Đừng nói với ta vừa xong yến hội ngươi liền đi trở về biên quan.” Nhìn về phía Lý Lăng Tiêu đang nhìn mình ngây người, “Lăng Tiêu ngươi làm sao vậy, Lăng Tiêu…”

“Ân? Nga, không có gì!” Lý Lăng Tiêu lúng túng quay đầu đi, “Ta nghĩ lúc này có thể sẽ lưu lại lâu một chút, qua hết năm trở về biên quan cũng không muộn. Với lại có một số việc cần xử lý.”

“Phải không, cần hỗ trợ cứ nói ra!” Triển Đình Hiển cười. “Chúng ta là hảo huynh đệ!”

“Hảo…huynh đệ…” Nhưng ta không muốn làm huynh đệ của ngươi.

“Nga, đúng rồi!” Triển Đình Hiển cười nói: “Ngươi biết không, từ khi ngươi hồi kinh thì có không ít đại thần tới thỉnh cầu ta tứ hôn. Bất quá ta phải hỏi trước, ngươi có người ngưỡng mộ hay không?”

“Ta…” Lý Lăng Tiêu hận không thể ngay bây giờ bày tỏ cùng Triển Đình Hiển. Nhưng hắn biết lúc này thời cơ không thích hợp. “Ta có người thích.”

“Thật sự!” Triển Đình Hiển lấy làm kinh hãi, “Là cô nương nhà nào? Hôm nào để cho ta gặp mặt.”

Thấy biểu tình lúng túng của Lý Lăng Tiêu, Chu Sùng Văn vẫn không lên tiếng đứng dậy, “Gần trưa rồi, ta mời mọi người tới tiệm cơm nổi tiếng nhất kinh thành ăn cơm, coi như tiệc tẩy trần cho Lăng Tiêu.” Ôm lấy Triển Minh Hiển đi ra ngoài, “Rượu và thức ăn ở đó không kém so với ngự trù của ngươi làm đâu!” Quay đầu cười với Lý Lăng Tiêu vẻ mặt cảm kích.

Ta phải làm thế nào mới có thể để cho ngươi thấy được lòng của ta. Lý Lăng Tiêu bi thương nhìn bóng lưng Triển Đình Hiển.



Lục và Thiệu Lam ngồi ở trước bàn tình chàng ý thiếp, mà Thượng Quan Nghệ lại cùng với Triển Minh Vũ mỗi người cầm một khúc xương ống ‘dòm ngó’ mỹ nữ lui tới trên đường phố.

“Tiểu Vũ xem cái kia…người mặc quần bông kia, oa! Xem vóc dáng của nàng mê người biết bao! Oa, người bên tay trái thật là trắng!” Thượng Quan Nghệ cầm khúc xương trong tay làm kính viễn vọng mà dùng.

“Nhưng ta thích cái kia…” Đỏ mặt chỉ tiểu cô nương mua bắp nướng, “Nàng thật là đáng yêu…”

“Không không không…” Thượng Quan Nghệ lắc đầu.

“Ngươi còn quá nhỏ, không biết nữ nhân nào phù hợp lấy về nhà, nữ nhân nào chỉ thích hợp để nhìn! Có cơ hội ta sẽ dẫn ngươi tới nhà của ta nhìn nơi ở của một đám nữ nhân…”

“Đều là thích hợp lấy về nhà làm tức phụ sao?” Triển Minh Vũ hâm mộ hỏi.

“Không!” Thượng Quan Nghệ lại nhấc lên ‘kính viễn vọng’, “Các nàng đều là nữ nhân không thích hợp lấy về nhà!” Một đám nữ nhân đáng sợ!

“Uy, là ai ngăn trở ống kính của ta!” Lại ngăn trở hắn vừa mới phát hiện mỹ nhân! Thượng Quan Nghệ cầm khúc xương chửi ầm lên: “Ai vậy! Cả gan cản trở tiểu gia ta nhìn…nhìn…mỹ nhân…” Trời ạ! Sao lại là hắn, hắn không phải là nên ở…

“Nghệ Bảo Bối!” Triển Đình Hiển hung tợn nhìn Thượng Quan Nghệ vung vẫy khúc xương trong tay ở cửa sổ tửu lâu. “Ngươi chết chắc rồi!” Sải bước tiến vào tửu lâu.

“Ta…chết chắc rồi!” Thượng Quan Nghệ đau thương gào.

Hắn chính là Nghệ Bảo Bối ấy? Lý Lăng Tiêu liếc mắt nhìn người bị Triển Đình Hiển xách vào phòng, cũng đi vào tiệm cơm
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.