“Sùng Văn, chứng cứ chúng ta cần chuẩn bị xong chưa?” Triển Đình Hiển đem tấu chương phê xong đặt ở một bên. “Trẫm không muốn đến lúc đó còn có chỗ sơ suất.” Hắn muốn một lần hành động tóm hết.
“Tất cả ổn thỏa, bệ hạ không cần lo lắng. Nhân viên bổ sung sau đó thần cũng đã chọn xong rồi! Đến lúc đó chỉ cần để cho bọn họ bổ khuyết vào chỗ trống là được. Mọi hoạt động của triều đình cũng sẽ không bị ảnh hưởng.”
“Vậy thì tốt! Bất quá vẫn là để đề phòng có thời cơ ‘cẩu cấp khiêu tường’, phòng thủ kinh thành phải làm cho tốt chuẩn bị hoàn toàn, Lăng Kỳ ngươi đích thân phụ trách chuyện này.”
“Thần sẽ an bài tốt, bệ hạ yên tâm xử lý việc trên triều đình. Binh quyền của kinh thành đã thu hồi toàn bộ, trước mắt mọi chuyện đều ở trong lòng bàn tay chúng ta.”
“Về việc sáng nay lâm triều đại thần nói đến chuyện lập hậu, hoàng thượng còn muốn kéo dài nữa sao? Rốt cuộc hậu vị này đã để trống suốt năm năm rồi, thái tử vị cũng chưa có chọn người. Hoàng thượng có phải đúng lúc mượn chuyện lần này trực tiếp xử lý luôn hay không?” Chu Sùng Văn nghĩ đến sáng nay thái hậu kêu mình lên căn dặn.
“Đúng vậy, nháy mắt mà hoàng hậu qua đời đã năm năm rồi.” Hậu vị này bỏ trống đã quá lâu, hậu cung nhất định sẽ đại loạn, đến lúc đó cũng sẽ ảnh hưởng đến triều đình. “Các ngươi chọn người nào?” Bất quá vị trí hữu danh vô thực này ai ngồi cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-bao-boi/2987423/quyen-2-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.