Trần Mưu và Nguyên Phi Hòa cuối cùng vẫn không có con.
Sở dĩ quyết định như thế đa phần là vì tư tâm của Nguyên Phi Hòa, hắn cảm thấy tinh lực của một người là hữu hạn, nhiều thêm một đứa nhỏ thì một phần chú ý của Trần Mưu cũng sẽ bị phân ra.
Trần Mưu từ trước đến nay rất tôn trọng quyết định của Nguyên Phi Hòa, nếu Nguyên Phi Hòa không muốn nhận nuôi vậy thì không nuôi.
Nguyên Phi Hòa nói:
"Ở bên cạnh anh có phải rất vất vả hay không?"
Từ khi trở lại thế giới này, Trần Mưu coi Nguyên Phi Hòa như thủy tinh mà chăm sóc, không cho hắn làm việc nhà, không cho hắn làm việc nặng, ngay cả mang túi gạo vào nhà cũng phải để tự cậu làm.
Nguyên Phi Hòa hưởng thụ sự yêu thương của Trần Mưu, hắn đã rất lâu không hưởng thụ cảm giác này, từ thuở ban đầu của ban đầu, Nguyên Phi Hòa vẫn là một sinh viên nghệ thuật tay trói gà không chặt, hắn đã sống như thế cùng với Trần Mưu.
Trần Mưu sợ đôi tay chơi nhạc kia của Nguyên Phi Hòa bị chai, cho nên ôm đồm hết thảy việc nhà, Nguyên Phi Hòa ngoại trừ lâu lâu xuống bếp thì tất cả mọi chuyện trong nhà đều do Trần Mưu làm.
Mà bây giờ, hết thảy đều về lại như lúc đầu.
Nguyên Phi Hòa ngồi ở trên giường, trong tay cầm một chén nho, một lúc thì ăn vào miệng một trái, cũng đút cho Trần Mưu đang ngồi bên cạnh hắn một trái.
Trần Mưu vừa nhấm nuốt vừa xem tài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-bao-anh-muon-danh-em/3331542/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.