Trần Mưu như nghe được vô số tiếng pha lê vỡ vụn.
Nhưng âm thanh đó chói tai đến mức như thể làm linh hồn của cậu đau đớn theo.
Nhưng khi cậu hoàn hồn lại, chỉ thấy đứng cách đó không xa, là Nguyên Phi Hòa đang dùng một ánh mắt cực kì lạnh lùng nhìn cậu.
Nguyên Phi Hòa gọi tên của cậu:
"Trần Mưu."
Trần Mưu ngước mắt, trong ánh mắt mang theo sự mờ mịt, cậu nói:
"Phi Hòa."
Nguyên Phi Hòa liếc mắt nhìn Trần Mưu một cái, sau đó nâng tay lên, nhẹ nhàng vẫy vẫy, một hang động màu đen quen thuộc xuất hiện trước mắt họ.
Trần Mưu vốn tưởng rằng Nguyên Phi Hòa sẽ đi vào hang động đó rời đi, nhưng không nghĩ đến hang động màu đen này lại dần ngưng kết lại thành một hình ảnh đầy màu sắc, Trần Mưu nhìn thấy Nguyên Phi Hòa của quá khứ bị vứt bỏ – là Nguyên Phi Hòa bị bỏ lại trong bóng đêm.
Nguyên Phi Hòa nói:
"Em nhìn đi."
Trong khung ảnh đó, Nguyên Phi Hòa như đã chạm đến bờ vực sụp đổ, hắn bị bóng đêm dần dần ăn mòn, hắn gào rống, khóc thút thít, phản ứng kịch liệt của hắn dần dần biến mất, như trở thành một con rối gỗ.
Sau đó, thân thể của Nguyên Phi Hòa bắt đầu tan biến, giống như một ngọn nến đã tắt, thân thể từ từ biến đen, hòa một thể vào bóng đêm.
Đúng lúc này, Trần Mưu nghe được một tiếng giòn tan, cậu tưởng Nguyên Phi Hòa lại đập nát thêm một quả cầu thủy tinh, nhưng khi cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-bao-anh-muon-danh-em/3331537/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.