Nhưng hắn phát hiện bản thân khó có thể làm được, chỉ cần hắn tỉnh táo thì trong đầu sẽ ngập tràn hình ảnh của Trần Mưu, làm cho hắn nhịn không được mà chảy nước mắt.
Nhưng trời cao không bởi vì Trần Mưu đã qua đời mà sinh ra một tia thương tiếc đối với Nguyên Phi Hòa, càng nhiều chuyện thê thảm hơn đang chờ Nguyên Phi Hòa.
Người đầu tiên ra tay là Vương Miện, không có Trần Mưu che chở, cậu ta trực tiếp đến cửa hàng nhạc cụ của Nguyên Phi Hòa uy hiếp hắn. Nói nếu Nguyên Phi Hòa từ chối cậu ta nữa, cậu ta sẽ cho cửa hàng nhạc cụ này hủy hoại ở trong tay Nguyên Phi Hòa.
Nguyên Phi Hòa rất sợ hãi nhưng làm ra vẻ mạnh mẽ cự tuyệt Vương Miện, sự kiên cường bên ngoài của hắn chỉ là tầng giấy mỏng manh giả dối, chỉ cần nhẹ nhàng chạm một cái thì sẽ rách nát không còn một cái gì – ít nhất là theo suy nghĩ của Trần Mưu.
Càng nhìn càng lo lắng, càng lo lắng thì càng muốn nhìn, Trần Mưu vốn nghĩ rằng Nguyên Phi Hòa ở thế giới này và Nguyên Phi Hòa ở thế giới mà sau khi cậu sống lại là không phải là một, nhưng không nghĩ đến việc hai người này là cùng một người, chẳng qua là hắn của hiện tại khác xa so với tương lai.
Vương Miện tuy ẻo lả nhưng cũng coi như là người hay dùng thủ đoạn, cậu ta mua được một ít quan hệ, rất nhanh đã tạo không ít phiền toái ở trong cửa hàng nhạc cụ của Nguyên Phi Hòa.
Nguyên Phi Hòa giải quyết không xong, rơi vào đường cùng muốn đi tìm Trần Trí Tường hỗ trợ, nhưng không nghĩ đến Trần Trí Tường lại không cho hắn một sắc mặt tốt, anh ta châm chọc mỉa mai Nguyên Phi Hòa một hồi, Nguyên Phi Hòa đâu chịu nổi ủy khuất này, cũng không hỏi vì sao Trần Trí Tường lại có thái độ như vậy với hắn liền vội vã rời đi.
Trần Mưu ngay lúc đầu thấy dáng vẻ này của Trần Trí Tường cũng rất tức giận, nhưng cậu ngẫm nghĩ lại cũng phát hiện có chút lạ thường. Dựa theo lẽ thường mà nói, Trần Trí Tường tuyệt đối không phải là người có tính cách này, dù cho anh ta có chán ghét ai thì vẫn cho người ta mặt mũi. Huống chi, ấn tượng của Trần Trí Tường đối với Nguyên Phi Hòa kì thật cũng không tệ lắm.
Qủa nhiên, cảm giác của Trần Mưu là đúng, bởi vì Nguyên Phi Hòa đến nhà họ Trần mà không đến mấy ngày sau, tin tức liền phơi bày chuyện Trần Trí Tường và cha Trần cãi nhau, anh ta bị đuổi khỏi nhà họ Trần. Cha Trần còn tuyên bố với bên ngoài rằng, ông chỉ thừa nhận nhà họ Trần chỉ có một đứa con trai, một đứa con gái, con gái là Trần Miên Miên mà con trai là Trần Mưu đã qua đời.
Nguyên Phi Hòa sau khi biết tin này cũng không có tìm nhà họ Trần nhờ hỗ trợ nữa, hắn giống như một đóa hoa được nuôi trong nhà kính, nhưng đột nhiên, nhà kính ấm áp bị vỡ, làm hắn không thể không đối mặt với thời tiết ác liệt ở bên ngoài. Hắn rũ rượi, héo úa cuộn thành một cục để sống sót.
Chuyện duy nhất mà Trần Mưu cảm thấy may mắn nhất, đó là Vương Miện còn dành cho Nguyên Phi Hòa sự kiên nhẫn, Vương Miện kiêu ngạo không muốn đánh Nguyên Phi Hòa, một hai phải làm Nguyên Phi Hòa tự nguyện nhào vào vòng tay ôm ấp của cậu ta.
Dưới từng bước ép sát của Vương Miện, cửa hàng nhạc cụ của Nguyên Phi Hòa lại gặp một trận hỏa hoạn nhỏ, tuy rằng không tổn thất gì nhưng vẫn làm cho Nguyên Phi Hòa đề phòng hơn, hắn biết đây là sự cảnh cáo của Vương Miện dành cho hắn, nếu hắn còn không thức thời nữa, vậy thì Vương Miện luôn có biện pháp biến ra một trận hỏa hoạn thật sự.
Cửa hàng nhạc cụ vì trang hoàng lại mà phải ngừng kinh doanh, Nguyên Phi Hòa không có một biện pháp nào.
Chuyện của Vương Miện còn chưa giải quyết xong thì lại có thêm một chuyện phiền toái lớn hơn nữa đến tìm Nguyên Phi Hòa – mẹ của Trần Mưu, Trương Thư Nhã ra tù.
Giống như chuyện Trần Mưu đã gặp lúc trước, Trương Thư Nhã vừa ra tù đã tìm đến chỗ của Trần Mưu, cũng không biết ai đã báo tin cho bà ta mà bà ta lại tìm được Nguyên Phi Hòa, còn nói ra quan hệ của Nguyên Phi Hòa và Trần Mưu.
Nguyên Phi Hòa vừa nghĩ đến Trần Mưu liền khổ sở muốn chết, bây giờ nghe được chuyện của Trần Mưu trong miệng của Trương Thư Nhã, tất nhiên nước mắt rơi không ngừng, nghe những câu nói khắc nghiệt của Trương Thư Nhã, hắn một câu cũng không phản bác nổi.
Nếu Trần Mưu không ở trạng thái linh hồn thì cậu phỏng chừng đã xông lên cho Trương Thư Nhã vài cái bạt tai vào miệng, mặc kệ bà ta có lớn tuổi hay không, mặc kệ bà ta có phải là mẹ của cậu hay không, Trần Mưu tức đến khó thở, một chút cũng không muốn nương tay.
Nguyên Phi Hòa nhỏ giọng nói lý lẽ với Trương Thư Nhã, nhưng Trương Thư Nhã đời nào mà nghe, dù sao Trần Mưu đã chết, trên người bà ta một đồng cắc cũng không có, nếu không bám vào Nguyên Phi Hòa thì bà ta sống thế nào đây?
Nguyên Phi Hòa đối với hành động vô lại của Trương Thư Nhã không còn cách nào, hắn gọi Trương Thư Nhã ra ngoài, Trương Thư Nhã không nghe, hắn bắt buộc phải động thủ với Trương Thư Nhã, Trương Thư Nhã liền nằm trên đất lăn lộn, ăn vạ. Quậy đến mức hàng xóm đều nhìn Nguyên Phi Hòa bằng ánh mắt khác thường, Nguyên Phi Hòa rơi vào đường cùng, đành phải chấp nhận chuyện Trương Thư Nhã muốn vào nhà của hắn ở.
Trần Mưu thấy Nguyên Phi Hòa đồng ý, trong lòng gấp chịu không nổi. Người đàn bà Trương Thư nhã này cậu hiểu quá rõ. Người ta nói hổ dữ không ăn thịt con, mà một người mẹ đến con của mình cũng vứt bỏ thì chuyện gì cũng có thể làm ra được.
Qủa nhiên, đúng như suy nghĩ của Trần Mưu, Trương Thư Nhã sở dĩ ăn vạ Nguyên Phi Hòa, trong đó có Vương Miện ở giữa gây khó dễ.
Nguyên Phi Hòa cũng không phát hiện tâm địa độc ác của Trương Thư Nhã, trong khoảng thời gian này, áp lực của hắn quá lớn, lại còn không ăn cơm đàng hoàng, hơn nữa, về phương diện tinh thần, hắn khó có thể tự khống chế, trong một tháng ngắn ngủi đã nhập viện vài lần.
Mẹ của Nguyên Phi Hòa vốn muốn đến chăm sóc Nguyên Phi Hòa nhìn lại bị hắn từ chối. Một là hắn sợ mẹ của hắn tranh chấp với Trương Thư Nhã, hai là sức khỏe của mẹ hắn cũng không tốt lắm, Nguyên Phi Hòa không nỡ để bà phải mệt nhọc.
Vương Miện thấy dáng vẻ này của Nguyên Phi Hòa, thế mà cũng đau lòng, cậu ta hơi thả lỏng, ít khi bức bách Nguyên Phi Hòa nữa, bảo Nguyên Phi Hòa đừng quá khẩn trương – nói trắng ra là cậu ta vẫn sợ Nguyên Phi Hòa cá chết rách lưới với cậu ta.
1
Nguyên Phi Hòa cuối cùng cũng thở hổn hển vài hơi, nhưng hắn cũng không có cảm giác nhẹ nhàng hơn, vẫn như cũ mà chạy đến mộ của Trần Mưu, ngay cả người canh giữ nghĩa trang cũng biết Nguyên Phi Hòa.
Ngày thường Nguyên Phi Hòa đi thăm mộ của Trần Mưu, có khi mang hoa, có khi mang theo chút đồ ăn, hôm nay hắn mang theo một chai rượu nhỏ và hai cái ly, cùng với ảnh chụp của Trần Mưu anh một ly em một ly uống rượu giải sầu.
Nguyên Phi Hòa uống rồi lại khóc, hắn nói:
"Mưu Mưu, anh rất nhớ em, em đã đi hơn 50 ngày rồi... Em không biết 50 ngày này anh đã trải qua như thế nào đâu."
Trần Mưu nhìn Nguyên Phi Hòa, chỉ cảm thấy bản thân nếu có thể khóc thì chỉ sợ nước mắt đã rơi đầy mặt.
Nguyên Phi Hòa vừa uống vừa cuộn tay áo của mình lên, trên đó là rậm rạp những vết thương, có rất nhiều vết thương mới đã kết vảy, hắn nói:
"Mưu Mưu, không phải em thương anh nhất sao, em không đau lòng cho anh sao – sao em có thể từ bỏ, sao em có thể bỏ anh một mình ở lại đây."
Hắn nghẹn ngào nói, thần sắc có chút dại ra, như hồn phách đã vứt đi.
Đáng tiếc, dù cho Nguyên Phi Hòa có khóc thế nào thì Trần Mưu cũng sẽ không trở lại, hắn ngồi ở trước mộ đến buổi tối, sau đó bắt chuyến xe buýt cuối cùng về nhà.
Trương Thư Nhã đã dọn ra ngoài, Nguyên Phi Hòa thuê giúp bà ta một căn phòng ở bên cạnh, hơn nữa hứa mỗi tháng sẽ cho bà ta phí sinh hoạt, nên bà ta mới đồng ý rời đi.
Trương Thư Nhã đi rồi, trong nhà trống rỗng chỉ còn lại một mình Nguyên Phi Hòa, hắn lấy từ trong tủ lạnh ra một bình rượu bắt đầu uống, nhìn bộ dáng như thế chỉ sợ là muốn uống đến sáng mai.
Qủa nhiên, Nguyên Phi Hòa uống rượu đến rạng sáng, sau đó ngủ một giấc đến buổi chiều. Lúc dậy cả người hắn đều là mồ hôi, hắn tìm một ít đồ ăn, sau đó thì lại bắt đầu uống rượu.
Đây là Nguyên Phi Hòa sao? Là Nguyên Phi Hòa thích sạch sẽ, thích đàn violon mà cậu yêu đến tận xương tủy sao? Trần Mưu vốn tưởng rằng không có cậu, Nguyên Phi Hòa cùng lắm chỉ khổ sở một đoạn thời gian thôi sau đó sẽ sinh hoạt lại bình thường. So sánh với cậu, nhân cách của Nguyên Phi Hòa càng kiện toàn hơn, không dễ chọc phải phiền toái như cậu.
Nhưng mà bây giờ, Nguyên Phi Hòa mất đi Trần Mưu, lại không có xu thế trở về bình thường, thậm chí còn theo hướng không tốt, chuyện này Trần Mưu hoàn toàn không tưởng tượng được.
Nếu không có ngoại lực thì Nguyên Phi Hòa đại khái sẽ cứ suy sụp như thế, nhưng mà có những người không muốn nhìn thấy dáng vẻ này của Nguyên Phi Hòa.
Vương Miện, tất nhiên là một trong những người đó.
Cậu ta thích Nguyên Phi Hòa, trước kia không đụng đến Nguyên Phi Hòa là vì mặt mũi của nhà họ Trần, Bây giờ, Trần Mưu đã chết, nội bộ nhà họ Trần tranh chấp, nếu cậu ta không nhân lúc này mà đụng Nguyên Phi Hòa thì cậu ta là thằng ngu.
Vì thế Vương Miện bắt đầu dùng thủ đoạn muốn làm Nguyên Phi Hòa chấp nhận cậu ta. Trong mắt cậu ta, tính cách của Nguyên Phi Hòa tương đối mềm lòng, ma sát với cậu ta một thời gian thì có thể tóm vào tay được rồi. Nhưng cậu ta không muốn ép Nguyên Phi Hòa quá chặt, vì thế sau khi Trần Mưu chết được một đoạn thời gian, cậu ta liền chọc giận Nguyên Phi Hòa đến thở hổn hển, sau đó vận dụng tài nguyên của mình, muốn nhanh thỏa hiệp với Nguyên Phi Hòa.
Nguyên Phi Hòa mỗi ngày đều nhìn thấy hoa hồng đặt trước cửa hàng, vừa ra khỏi cửa đã gặp người của Vương Miện đứng bên ngoài chờ, hỏi hắn muốn đi ăn cơm hay đi mua đồ, Nguyên Phi Hòa không muốn trả lời, những người đó liền lái xe đi theo sau hắn.
Nguyên Phi Hòa và Trần Mưu vốn dĩ có xe riêng, nhưng bởi vì liên quan đến cửa hàng nhạc cụ, Nguyên Phi Hòa vì gom góp thêm tài chính mà chỉ có thể bán xe, bây giờ không có phương tiện nào khác ngoài việc đi bộ.
Vương Miện nhìn chuẩn việc Nguyên Phi Hòa không có phương tiện đi lại, liền bắt đầu đánh vào chuyện này.
Nguyên Phi Hòa bắt đầu tìm việc làm rồi lại thấy có chỗ không đúng, hắn gửi vô số CV, theo lý thuyết mà nói thì cũng nên có một ít thư phản hồi lại nhưng những CV đó như đá chìm đáy biển.
Nguyên Phi Hòa vốn dĩ là một sinh viên ngành nghệ thuật, phạm vi tìm việc đã rất hẹp, đã vậy còn bị Vương Miện ngáng chân, nên đành phải tìm một số việc trái ngành cơ bản như là người phục vụ, mấy công việc đó rất dễ tìm nhưng cũng dễ gặp vấn đề. Nguyên Phi Hòa mỗi lần làm chưa đến một tháng đã có người tìm hắn gây phiền phức các thứ.
Bởi vì nguyên nhân đó mà hắn không thể làm những công việc cơ bản như thế được nữa, nhưng Nguyên Phi Hòa thì hơi ngu ngơ không phát hiện chuyện này không phải ngẫu nhiên xảy ra.
Trần Mưu nhìn thấy hết thảy, trong lòng nghiến răng nghiến lợi, cậu còn nghĩ nếu cậu nhìn thấy cái thằng tạp chủng Vương Miện này một lần nữa, nhất định cậu sẽ đánh thằng chó đó đến má nó cũng nhận không ra. Khi cậu còn sống, Vương Miện đối xử với Nguyên Phi Hòa rất khách khí, nào dám như hiện tại, có thủ đoạn gì thì xài thủ đoạn đó.
Nguyên Phi Hòa cũng không dễ dàng thỏa hiệp như vậy, lúc hắn phát hiện là do Vương Miện động chân động tay thì dứt khoát không đi tìm việc nữa, dù sao thì hắn vẫn còn một ít tiền tiết kiệm, ở nhà một năm cũng không chết đói được.
Vương Miện sao mà nghĩ được Nguyên Phi Hòa dầu muối đều không ăn, lúc cậu ta đang nghĩ thêm những thủ đoạn kịch liệt hơn nữa thì anh họ của cậu ta, Vương Tử Chiếu, về nước.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]