Trần Mưu muốn nói cho Nguyên Phi Hòa biết, cậu chưa làm gì cả, cậu còn yêu hắn mà.
Nhưng Nguyên Phi Hòa đã không muốn cho cậu thêm thời gian, hoặc là nói, hắn không muốn nghe thêm những lời nói dối làm hắn chán ghét từ miệng cậu nữa.
Nguyên Phi Hòa bây giờ vẫn nhớ rõ, những "Trần Mưu" xấu xí đó vì sống sót mà cố nói ra những lời dối trá, bày ra vẻ mặt ghê tởm.
Bọn chúng quỳ, khóc lóc, cầu xin, muốn Nguyên Phi Hòa buông tha cho bọn chúng. Bọn chúng lôi kéo ống quần của Nguyên Phi Hòa, từ bỏ tôn nghiêm của bản thân, chỉ vì sống sót.
Nguyên Phi Hòa ngay từ còn mềm lòng, sau đó thì không. Bởi vì hắn phát hiện những thứ đó căn bản không phải là Trần Mưu của hắn, chỉ là một thứ khoác lên lớp da của Trần Mưu, không đáng để hắn trao cho bất kì cảm xúc thương cảm gì.
Trước mắt Trần Mưu cũng đông cứng lại, cậu trừng hai mắt, trong ánh mắt đều là kinh ngạc và bi thương, hình như không hoàn toàn tin được Nguyên Phi Hòa sẽ làm ra hết thảy chuyện này.
Nguyên Phi Hòa cười cười, duỗi tay xoa gương mặt của Trần Mưu, trên đó có vết thương bị hắn véo ra, hơn nữa vĩnh viễn sẽ không khép lại.
Động tác giãy giụa của Trần Mưu trở nên dịu xuống, biểu cảm đau thương trong mắt của cậu dần ảm đạm đi, biến thành một người không thể hiểu được tình yêu, môi bất lực run rẩy như muốn nói gì đó.
Nguyên Phi Hòa đột nhiên cảm thấy ngực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-bao-anh-muon-danh-em/3329753/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.