Chương trước
Chương sau
Trần Mưu nhìn Nguyên Phi Hòa thản nhiên đối mặt với cái chết của người khác như thế có chút không quen.

Cậu nói:

"Anh và Lục Tri Châu không phải có mối quan hệ làm ăn gì đó sao?"

Lần cậu uống rượu say ở quán bar, nếu không phải Lục Tri Châu gọi cho Nguyên Phi Hòa thì chỉ sợ Nguyên Phi Hòa sẽ không thể mang cậu về nhà – Trần Mưu nghĩ như thế.

Nguyên Phi Hòa liếc mắt nhìn Trần Mưu một cái, ánh mắt kia không mặn không nhạt, tựa như đang tự hỏi Trần Mưu nói như thế là có ý gì, sau một lát, hắn mới đáp lại nghi vấn của Trần Mưu:

"Quan hệ làm ăn cũng tính là thân thiết à?"

Nói đến nước này, Trần Mưu không hiểu nữa là chắc chắn là thằng ngu. Kỳ thật, cậu không có hảo cảm gì với Lục Tri Châu, dù gì thì trong tay Lục Tri Châu có nhiều ảnh chụp của cậu như thế, thấy thế nào cũng rất biến thái.

Nhưng mà, người ta đã chết rồi, Trần Mưu cũng buông xuống những cảm xúc tiêu cực đó.

Vốn dĩ hôm nay Trần Mưu định đi giải quyết cho xong chuyện của Trương Quân Dao, nhưng lúc cậu tìm đến khách sạn thì Trương Quân Dao đã đi rồi. Trần Mưu cũng không muốn quan tâm Trương Quân Dao đi đâu, dù sao thì đối với cậu, chỉ cần Trương Quân Dao biến mất thì nhất định là chuyện tốt.

Những ngày tháng cứ trôi qua yên bình như thế, một tháng liền không phát sinh thêm chuyện gì lớn, mà năm mới đã sắp tới.

Đây là năm mới đầu tiên của Trần Mưu sau khi cậu sống lại.

Mẹ của Nguyên Phi Hòa có đến thăm hai người một chuyến, lần này thấy hai người đều hòa hợp, bà cũng yên tâm. Bà đã sớm ngóng trông cái ngày Nguyên Phi Hòa và Trần Mưu hòa thuận, không cãi nhau, không đánh nhau. Khác với Trương Quân Dao, mẹ của Nguyên Phi Hòa xem Trần Mưu như con trai ruột của mình. Hầu như mỗi tuần bà đều gọi điện thoại cho Trần Mưu hoặc là Nguyên Phi Hòa, hỏi hai người tình hình gần đây, sợ hai người một lời không hợp lại vung tay đánh nhau.

Trần Mưu nghe mẹ của Nguyên Phi Hòa nói như thế, mới kinh ngạc phát hiện cậu và Nguyên Phi Hòa đã thật lâu không đánh nhau, chính xác mà nói, trong khoảng thời gian này, không có chuyện gì làm cho tính tình của cậu bạo nổ nữa, vốn dĩ cậu cho rằng bản thân sẽ phải day dưa với Trương Quân Dao một đoạn thời gian, nhưng không nghĩ rằng chuyện đó cứ như thế kết thúc không lý do.

Tâm trạng của Nguyên Phi Hòa không tồi, hắn không bận như trước kia nữa, sau năm mới nửa tháng, hắn còn tự cho bản thân nghỉ, mỗi ngày đều ở lì trong nhà.

Trần Trí Tường còn nói muốn cho Trần Mưu nghỉ, nhưng Trần Mưu không đồng ý, công việc của cậu đã đủ nhàn rồi, giờ mà nghỉ dài hạn nữa thì không thể ăn nói với người ta nổi. Trong khoảng thời gian này, cô đồng nghiệp hay ngứa lưỡi đi nói Trần Mưu không hiểu sao lại không nói nữa, cũng không biết là do đột nhiên tỉnh ngộ hay là do Trần Trí Tường nhắc nhở.

Kì thật, có một chuyện mà Trần Mưu không hiểu nổi, chính là dáng người và sức lực của Nguyên Phi Hòa tập như thế nào mà được hay thế, cậu có hỏi Nguyên Phi Hòa đang ôm tô salad chậm rãi nhấm nháp chuyện này.

Nguyên Phi Hoài lại cười cười, sau đó lại thần bí nói với Trần Mưu là trao đối đấy.

Trần Mưu cười hỏi Nguyên Phi Hòa đổi với ai, tốt thế này thì cậu cũng muốn đi đổi.

Nhưng không nghĩ đến Nguyên Phi Hòa lại vẫy vẫy tay, hắn nói:

"Chuyện này à, em có đổi cũng không đổi được đâu..."

Trần Mưu tất nhiên sẽ không nghĩ Nguyên Phi Hòa nghiêm túc, kì thật, chỉ cần Nguyên Phi Hòa không tức giận hay là không đánh cậu trước thì người trước mắt cơ hồ giống như đúc Nguyên Phi Hòa khi trước. Nhưng nếu một khi hai người xảy ra mâu thuẫn, Trần Mưu hoài nghi người trước mắt này, cậu có quen hay không.

Vào ngày tết, Nguyên Phi Hòa làm một bàn đồ ăn. Cha của Trần Mưu vẫn luôn gọi Trần Mưu về nhà, Trần Mưu từ chối, cậu biết nơi đó không thuộc về mình, trong người mình tuy chảy dòng máu của người đàn ông đó, nhưng cậu chưa bao giờ coi người đó là cha ruột của mình. Trên thế giới này, người mà Trần Mưu có thể dựa vào cũng chỉ có một, người đó có tên là Nguyên Phi Hòa.

Mẹ của Nguyên Phi Hòa lần này không đến, Trần Mưu có chút không rõ.

Nguyên Phi Hòa ngồi trước bàn lại không nhanh không chậm nói:

"Anh có cha dượng."

Trần Mưu sửng sốt:

"Cha dượng? Mẹ của anh...."

Nguyên Phi Hòa gật đầu, đưa một miếng khoai tây vào trong miệng Trần Mưu.

Trần Mưu ăn hai miếng, con mắt sáng ngời:

"Ngon quá.... bên trong nhồi thịt gì mà ngon thế?"

Nguyên Phi Hòa nói:

"Thịt khô, thơm đúng không... thịt này mẹ anh tự xuống nông thân mà mua đấy."

1

Có câu chuyện này xen ngang, Trần Mưu không tiếp tục hỏi nữa.

Nghỉ Tết bảy ngày, hai người ở trong nhà suốt bảy ngày, vốn dĩ Nguyên Phi Hòa nhân đây còn có kế hoạch muốn ra nước ngoài chơi một chuyến, nhưng mà trời không chiều lòng người, mùng một Tết, Trần Mưu bị cảm.



Sốt nặng đến 39 độ, cả người Trần Mưu trực tiếp bị nóng đến mơ hồ, lúc tỉnh lại lần nữa thì phát hiện bản thân đã đến bệnh viện, trên mu bàn tay còn cắm kim truyền dịch.

Nguyên Phi Hòa mặc áo gió ngồi bên cạnh, đang ngủ gà ngủ gật.

Trần Mưu nuốt nước miếng, còn chưa nói chuyện đã thấy Nguyên Phi Hòa tỉnh lại, hắn nhìn về phía Trần Mưu, trong mắt vẫn là dịu dàng, hắn nói:

"Mưu Mưu, em tỉnh rồi."

Trần Mưu ừ một tiếng, một lát sau mới nói:

"Sao em lại vào bệnh viện?"

Nguyên Phi Hòa hôn hôn trán Trần Mưu, hắn nói:

"Ừm... em phát sốt."

Nửa đêm hắn phát hiện Trần Mưu không thích hợp nên đã vội vàng lái xe đưa Trần Mưu đến bệnh viện, may mà đến kịp, không thì theo như bác sĩ nói, nếu trễ qua sáng mai thì chắc sẽ nóng đến viêm phổi luôn.

Trần Mưu nói:

"Em muốn uống nước."

Nguyên Phi Hòa đứng dậy rót cho Trần Mưu một ly nước ấm rồi nhìn Trần Mưu uống ừng ực.

Uống xong nước, Trần Mưu lại mơ mơ màng màng ngủ mất, chờ đến khi cậu tỉnh lại lần nữa thì thấy mình đang nằm trong xe, Nguyên Phi Hòa đang ngồi ở ghế lái.

Giọng nói mông lung của Nguyên Phi Hòa truyền đến, Trần Mưu nghe thấy Nguyên Phi Hòa gọi cậu là Mưu Mưu.

Toàn thân Trần Mưu không còn sức lực, hầu như là thoi thóp hỏi một câu:

"Chúng ta về nhà sao?"

Nguyên Phi Hòa dịu dàng trả lời:

"Chúng ta về nhà."

Nguyên Phi Hòa ôm Trần Mưu từ trong xe ra, hôm nay tiêm một mũi, cơn sốt đã hạ. Bởi vì uống thuốc nên cả ngày hôm nay Trần Mưu đều mơ màng.

Bác sĩ bảo không có vấn đề gì lớn, chỉ cần đúng giờ uống thuốc là được. Sau đó lại nói Tết nhất rồi nên bảo trọng thân thể, để khỏi cả năm rước lấy xui xẻo.

Nguyên Phi Hòa đồng ý hết thảy, lần bị bệnh này của Trần Mưu đến quá bất ngờ, nhưng tốt xấu gì vẫn không xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Sau khi về nhà, Nguyên Phi Hòa thả Trần Mưu xuống giường, sau đó dùng khăn ấm giúp Trần Mưu lau thân thể. Nhìn Trần Mưu bị chăn bọc kín có chút đáng thương, Nguyên Phi Hòa nhìn chằm chằm cậu hồi lâu, không nhịn được mới hôn lên đôi môi cực kì đẹp của Trần Mưu.

Trần Mưu vẫn ngủ say như cũ, Nguyên Phi Hòa làm gì cũng không hề phản ứng.

Nguyên Phi Hòa giúp Trần Mưu sửa chăn, xác nhận Trần Mưu đã ngủ rồi mới đứng dậy ra khỏi phòng ngủ, sau đó lấy chìa khóa mở cửa phòng đọc sách.

Phòng đọc sách rất sạch sẽ, trên kệ sách màu đen là những quyển sách được xếp chỉnh tề, một cái bàn và một chiếc máy tính, trên cửa sổ là một tấm rèm tối màu che đi ánh sáng, làm cho gia nhà có vẻ hơi âm u.

1

Nguyên Phi Hòa khóa kĩ cửa, đi đến trước bàn, ngồi xuống.

Đại khái năm sáu phút trôi qua, hắn đứng dậy đi về phía giá sách, từ trên giá sách lấy ra một chiếc máy quay phim loại nhỏ.

Tích một tiếng, chiếc máy khởi động, Nguyên Phi Hòa đặt máy quay lên bàn, sau đó đối mặt với máy quay, nhẹ nhàng mở miệng, hắn nói:

"Ngày 13 tháng 2, Trần Mưu sinh bệnh, so với thời gian trong trí nhớ của tôi giống nhau như đúc, ngay cả chứng bệnh cũng giống nhau."

Hắn nói đến đây, biểu cảm trên khuôn mặt trở nên vặn vẹo.

"Nhưng mà bây giờ không giống với trước kia, tôi không ra nước ngoài. Lục Tri Châu.... cũng đã chết."

2

Nói xong mấy câu đó, Nguyên Phi Hòa như hao hết sức lực, hắn chống tay lên bàn, thở hổn hển mấy hơi, một lát sau, dù cho hô hấp có bình thường thì cả người hắn vẫn run rẩy không ngăn được.

Nguyên Phi Hòa mở miệng mấy lần nhưng đều không thể nói ra một câu hoàn chỉnh, hắn cuối cùng không thể không tắt máy quay đi, sau đó dùng tay che kín mặt.

Một giọng nước trong suốt theo khe hở ngón tay nhỏ xuống chiếc bàn màu đen, Nguyên Phi Hòa giằng co thật lâu, đến khi cảm xúc của hắn bình tĩnh lại, trên khuôn mặt không nhìn ra được cơn hoảng loạn, hắn mới lần nữa mở máy quay lên, đối diện với màn hình, cả người hắn toát ra hơi thở lạnh lùng.



Nguyên Phi Hòa nói:

"Trần Mưu, em không biết anh hận em bao nhiêu, nhưng cũng không biết anh yêu em đến nhường nào...."

1

- 0-

Quay hình xong, Nguyên Phi Hòa tắt máy quay đi, sau đó bỏ nó vào trong ngăn kéo trong giá sách, mặt không cảm xúc cứ thế rời đi.

Trần Mưu không biết gì về sự thay đổi của Nguyên Phi Hòa cả, cậu bây giờ đang lâm vào giấc mơ, không bất kì người nào có thể quấy rầy.

Trần Mưu bị bệnh ba ngày, một nửa kì nghỉ cứ thế đi tong.

Chờ sau khi cậu hết bệnh, cậu cảm thấy thật có lỗi với Nguyên Phi Hòa, bởi vì Nguyên Phi Hòa hình như vẫn luôn muốn ra nước ngoài chơi, hắn cũng đã đề cập với cậu rất nhiều lần, nhưng không nghĩ đến lần này cậu lại bị bệnh.

Nguyên Phi Hòa thực ra đối với chuyện này không có cảm xúc gì, hắn nói:

"Hai ta ở bên nhau nhiều năm như vậy, hà tất gì để ý đến chuyện đó? Bây giờ không thể ra ngoài chơi thì về sau em có thể đi chơi cùng anh mà."

Nói vậy cũng đúng, Trần Mưu nghĩ nghĩ liên nói chờ sau Tết, cậu sẽ đi gặp Trần Trí Tường xin nghỉ đông.

Nguyên Phi Hòa nói giỡn với Trần Mưu là cậu đi làm cứ như đánh cá mới ba ngày mà đi nghỉ, phơi lưới hết hai ngày, so với lãng phí thời gian ngồi trong văn phòng thì không bằng đến công ty ở bên cạnh hắn.

Trần Mưu từ chối, cậu không muốn yêu công sở đâu.

Nguyên Phi Hòa lại thuận miệng hỏi một câu:

"Anh và anh trai của em có quan hệ tốt như thế, vậy trong công ty không có ai nói xấu đâu đúng không?"

Trần Mưu nói:

"Quan hệ của em và Trần Trí Tường tốt lúc nào? Mấy người nói xấu đó muốn nói thì cứ nói, em cũng không mất đi miếng thịt nào."

Nguyên Phi Hòa nghe vậy lại không hiểu sao mà nói:

"Anh ghét nhất là mấy người hay đi nói xấu."

Trần Mưu tất nhiên phụ họa theo:

"Ghét lắm đúng không, mỗi ngày rảnh rỗi không có chuyện gì làm, người ta có chỏ mũi vô chuyện của mấy người đó chắc."

Nguyên Phi Hòa gật gật đầu, ánh mắt lại có chút thất thần, không biết đang suy nghĩ gì.

Trần Mưu nói:

"Nghĩ đi đâu thế? Đúng rồi, em đột nhiên nhớ ra, có phải anh rất thân với Vương Miện không?"

Nguyên Phi Hòa vô tội nói:

"Anh sao có thể thân với cậu ta được, chỉ là mối quan hệ làm ăn thôi, giống với Lục Tri Châu đó."

Trần Mưu nói:

"Anh đừng có mà gạt em, nếu để em bắt được anh làm chuyện gì thì em sẽ..."

Nguyên Phi Hòa nói:

"Sẽ thế nào?"

Trần Mưu nói:

"Em sẽ... em sẽ bỏ nhà đi bụi!"

Cậu vốn muốn nói là em sẽ đánh anh, nhưng khi thấy khuôn mặt của Nguyên Phi Hòa thì không hiểu sao lại không thể nói ra cậu đó.

Nguyên Phi Hòa cười, hắn nói:

"Khó mà làm được, dù cho em có đi đâu thì anh đều có thể tìm được em."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.