Trần Mưu nhìn Nguyên Phi Hòa thản nhiên đối mặt với cái chết của người khác như thế có chút không quen.
Cậu nói:
"Anh và Lục Tri Châu không phải có mối quan hệ làm ăn gì đó sao?"
Lần cậu uống rượu say ở quán bar, nếu không phải Lục Tri Châu gọi cho Nguyên Phi Hòa thì chỉ sợ Nguyên Phi Hòa sẽ không thể mang cậu về nhà – Trần Mưu nghĩ như thế.
Nguyên Phi Hòa liếc mắt nhìn Trần Mưu một cái, ánh mắt kia không mặn không nhạt, tựa như đang tự hỏi Trần Mưu nói như thế là có ý gì, sau một lát, hắn mới đáp lại nghi vấn của Trần Mưu:
"Quan hệ làm ăn cũng tính là thân thiết à?"
Nói đến nước này, Trần Mưu không hiểu nữa là chắc chắn là thằng ngu. Kỳ thật, cậu không có hảo cảm gì với Lục Tri Châu, dù gì thì trong tay Lục Tri Châu có nhiều ảnh chụp của cậu như thế, thấy thế nào cũng rất biến thái.
Nhưng mà, người ta đã chết rồi, Trần Mưu cũng buông xuống những cảm xúc tiêu cực đó.
Vốn dĩ hôm nay Trần Mưu định đi giải quyết cho xong chuyện của Trương Quân Dao, nhưng lúc cậu tìm đến khách sạn thì Trương Quân Dao đã đi rồi. Trần Mưu cũng không muốn quan tâm Trương Quân Dao đi đâu, dù sao thì đối với cậu, chỉ cần Trương Quân Dao biến mất thì nhất định là chuyện tốt.
Những ngày tháng cứ trôi qua yên bình như thế, một tháng liền không phát sinh thêm chuyện gì lớn, mà năm mới đã sắp tới.
Đây là năm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-bao-anh-muon-danh-em/3329743/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.