Minh Hoàng lắc đầu thở dài, anh vỗ vai Khánh Nam rồi rời đi cùng anh Tuấn để lại một mình Phạm Việt cùng cậu ta. 
Phạm Việt không đứng dậy, anh ung dung ngồi trên ghế, nhìn Khánh Nam án binh bất động một lúc mới chậm rãi lên tiếng:"Nghe rồi chứ? Hiện tại cậu chỉ có hai con đường để chọn lựa thôi, nếu là một người khôn ngoan, cậu nên tự biết mình phải chọn con đường nào." 
Khánh Nam gật đầu rồi lại lắc đầu, dường như cậu ta đang tự mình đấu tranh tư tưởng rất mãnh liệt:"Em biết chứ, nhưng em không thể bỏ lại mọi người. Dù sao em cũng chỉ là một người chơi sp nhỏ bé, thể hiện cũng chẳng được nhiều, nếu em có thật sự ngã trên sân khấu thì người ta sẽ sớm quên thôi." 
"Sớm quên hay không còn tùy thuộc vào chuyện đồng đội của cậu thể hiện như thế nào."- Phạm Việt cắt ngang lời cậu ta, anh nói tiếp:"Nếu đồng đội cậu đánh tốt, dù cậu có lỗi người ta cũng chẳng để ý quá nhiều. Còn nếu đồng đội bị cậu làm cho ảnh hưởng đến tâm lý thì người nhận mọi gạch đá từ cư dân mạng chính là cậu." 
Khánh Nam không nói được gì, cậu ta cúi gằm mặt xoa đầu ngón tay. Phạm Việt vẫn ung dung từ tốn thốt ra từng chữ: 
"FTS không phải của bất kì một cá nhân nào cả, mà đó là cả một tập thể. Anh biết cậu muốn cống hiến hết sức mình cho đội tuyển nhưng cậu phải nhớ rằng nếu liều mạng cậu có thể kéo tất cả mọi người xuống đáy cùng với cậu. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-bao-anh-la-tuyen-thu-so-mot/3740247/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.