Chương trước
Chương sau
Thời điểm Phương Hạm trở về nhà, Phương Vi và Quan Huống vẫn chưa về, phòng khách không bóng người.

Cô uống thuốc rồi quay lại phòng, viết nhật kí sau đó mới đi ngủ.

Vì trái tim không khỏe mạnh nên bác sĩ kiến nghị cô nên đi ngủ trước 10 giờ đêm, và cô đã luôn tuân thủ nó hết sức có thế.

Trong thuốc có cả thành phần hỗ trợ ngủ ngon giấc nên Phương Hạm rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ. Mãi một lúc sau, cô mới cảm nhận được có tiếng bước chân đang tiến gần đến cửa.

Mặc dù đã hơi hơi tỉnh ngủ nhưng đầu óc vẫn mơ mơ màng màng, mí mắt mãi không nhấc lên nổi, chỉ cảm thấy phía sau lưng hơi nặng thêm một chút, thân trên lập tức ấm áp hơn rất nhiều, có vẻ như người kia đang dịch chăn lên giúp cô.

Phương Hạm nhanh chóng ý thức được là Phương Vi đã trở lại, lập tức thả lòng cảnh giác, bình yên chìm vào giấc ngủ.

Chẳng biết có phải do ban ngày hay nghĩ đến cái gì thì đêm mơ thấy cái đó hay không. Nhưng trong giấc mơ hôm nay, Phương Hạm đã gặp được Giang Diệc Nhiên, cậu đứng trên sân thể dục chơi bóng, cô quan sát cậu từ trên cao, chứng kiến toàn vẹn cảnh tượng kia, cứ như vậy dần dần tỉnh lại.

Lúc này trong phòng vẫn tối đen như mực. Nhưng xuyên qua khe hở của khung cửa ngoài kia, có thể nhìn thấy bên ngoài phòng khách còn sáng đèn.

Có vẻ như Phương Vi và Quan Huống chưa đi ngủ, dựng lỗ tai lên cẩn thận nghe ngóng có thể nghe thấy tiếng tivi cố tình mở nhỏ tiếng.

Cô xoa xoa mắt ngồi dậy, lấy điện thoại ra nhìn thời gian, 11 giờ 20 phút đêm.

Nghĩ đến Giang Diệc Nhiên, cơn buồn ngủ của Phương Hạm tự dưng tiêu tán hơn phân nữa, bỗng nhiên nghĩ lại hôm nay cô có cho Giang Diệc Nhiên mượn bút, hình như cậu ấy còn chưa trả lại cho cô.

Cô lại lần nữa nằm xuống, vô thức mở hội thoại trong nhóm lớp ra.

Lớp bọn họ lập ra vài nhóm lớp, nhưng chỉ có hai nhóm được sử dụng nhiều và lượng thành viên tương đối lớn, cả hai đều do giáo viên chủ nhiệm lập ra và yêu cầu tất cả học sinh phải tham gia để có thể nhận được thông báo, nhắc nhở về công việc trường lớp, tình hình học tập. Nhóm còn lại thì đông hơn chút vì có cả học sinh lẫn phụ huynh tham gia, thường thì ít khi nói chuyện.

Phương Hạm mở danh sách nhóm, kéo xuống đầu chữ Z. Khi nhìn thấy ba chữ ‘’Giang Diệc Nhiên’’ hiện ra, cô vô thức nhấn ngón tay vào nó.

Giao diện nhanh chóng chuyển sang giao diện trang cá nhân của người kia,

Trang cá nhân của Giang Diệc Nhiên cũng giống như chính con người cậu, mang đến cho người ta cảm giác khó có thể đến gần.

Cô chưa bao giờ gửi kết bạn cho cậu, cũng không có gan làm thế. Chỉ là nhiều khi muốn ngó qua xem một chút, sau đó lại thoát ra.

Ảnh đại diện của Giang Diệc Nhiên là một con sư tử, nền đen, cứ mang lại cảm giác buồn bã u sầu. Thậm chí đôi khi cô còn nghi ngờ không biết liệu tâm tư thực sự của cậu có âm trầm giống vậy không.

Phương Hạm rất muốn tìm thêm thông tin về cuộc sống của cậu bên ngoài trường học, hay bất kì điều gì cũng được, đơn giản là vì thích nên tò mò cũng nhiều hơn. Đáng tiếc trang cá nhân của Giang Diệc Nhiên vẫn luôn trống rỗng, chẳng có đến một bài viết, thậm chí còn trong trạng thái khóa. Có điều ở bảng tin bên dưới có kha khá lời nhắn đến từ các bạn học khác, nam nữ có đủ, có thể thấy cậu là một người rất nổi tiếng.

Cô nằm nghiêng trên giường xem điện thoại, trái tim lại rơi vào khoảng không.

Không biết giờ này Giang Diệc Nhiên đang làm gì ở nhà nhỉ…chơi game sao? Hay là đang trò chuyện với cô gái cậu ấy theo đuổi?

Nghĩ đến đây, cô vô thức cụp mắt xuống, nỗi buồn từ từ trào dâng.

Bên trong căn hộ Lâm Giang Hoa Đình nhìn ra hướng bờ sông, hầu hết đèn trong phòng đều đã tắt, chỉ còn lại khung cảnh về đêm tuyệt đẹp được trông thấy từ vị trí đắc địa, nhìn xuyên qua tấm cửa sổ sát đất, dòng xe cộ nô nức cùng ánh đèn đường lấp lánh tạo nên hình ảnh thực lộng lẫy, toát lên vẻ náo nhiệt phồn hoa.

Nhưng những đẹp đẽ ồn ào ngoài kia vẫn cách đây quá xa, hiện tại trong căn phòng chỉ sót lại sự quạnh quẽ cô đơn.

Nội thất trang trí tối giản, phòng ốc cũng được thu dọn sạch sẽ, thậm chí không có dấu vết cho thấy nơi đây là nơi có người ở.

Màn hình máy tính trên bàn vẫn còn sáng, dừng lại ở giao diện trò chơi điện tử có hơi hướng kinh dị bạo lực. Mặt bàn không có lấy một cuốn sách quyển vở, cặp sách thì bị ném tít bên kia sô pha, căn bản là chưa từng sờ đến.

Giang Diệc Nhiên ngồi trước màn hình máy tính, ánh sáng xanh phản chiếu khiến làn da cậu càng thêm trắng bệch lạnh buốt.



Thân trên mặc áo dài tay màu xám, ống tay áo hơi xắn lên đến khuỷu tay, để lộ ra cẳng tay trắng nõn mịn màng, có thể mơ hồ nhìn thấy những đường tĩnh mạch màu xanh lam nổi lên.

Chiếc điện thoại bên cạnh đột nhiên sáng lên, là thông báo từ WeChat.

Đôi mắt thiếu niên hướng sang bên cạnh liếc một cái, sau khi nhìn thấy cái tên người kia, cũng chỉ lặng lẽ thu hồi tầm mắt, vẻ mặt thờ ơ như cũ. Nhưng đầu dây bên kia vẫn thực kiên trì, cúp máy rồi lại lần nữa gọi lại, cứ như thế lặp đi lặp lại như vòng tuần hoàn không chịu dắt.

Giang Diệc Nhiên hiển nhiên có chút khó chịu, cuối cùng vẫn quyết định tạm dừng trò chơi, sau đó cầm lấy điện thoại, cau mày nhìn chằm chằm vào bức ảnh đại diện đang nhảy lên nhảy xuống.

Cậu đứng dậy đi đến bên cửa sổ rồi mới nhận điện thoại.

Hiện tại đang là mùa đông, cửa sổ bên cạnh hơi hé mở khiến làn gió lạnh thấu xương cứ thể tiến vào. Nhưng bởi vì nhiệt độ phòng ấm áp cùng máy điều hòa đang mở nên khi gió lạnh thổi vào cũng không làm người ta thấy rét buốt, thậm chí còn đem đến một loại cảm giác se lạnh khoan khoái.

Giang Diệc Nhiên nhấn nhận cuộc gọi, ngay sau đó đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của người phụ nữ.

‘’Sao mãi mới nghe điện thoại?’’

‘’Giáo viên chủ nhiệm nói với mẹ là con không chịu đi học, có chuyện gì xảy ra à? Giang Diệc Nhiên, con có thể để mẹ thôi lo nghĩ một ngày thôi có được không, cũng đừng có bảo do mẹ không quan tâm đến con.’’

Ngữ khí của người phụ nữ không tốt lắm, còn có vẻ hơi giận dữ cùng thiếu kiên nhẫn. Nhưng chẳng mấy chốc đã xuất hiện thêm âm thanh ê a âm ĩ của mấy đứa trẻ con, đứa thì đùa nghịch, đứa thì gào khóc chói tai. Tiếng khóc của trẻ con nhanh chóng xuyên qua ống nghe, vang vọng tới đầu dây bên kia.

Giang Diệc Nhiên không nói gì, cậu chỉ đưa loa điện thoại ra xa lỗ tai một chút, ánh mắt trước sau vẫn luôn đặt ở cảnh sắc hoa lệ phía xa xa.

‘’Còn có mấy tháng thôi, nhỡ không may thi trượt hay gặp rắc rối gì thì gọi cho bố để giải quyết nghe chưa. Mẹ cũng bảo con thiếu tiền thì đi xin bố rồi cơ mà? Con đã xin chưa hả?’’

‘’Đằng nào cũng là chuyện ông ta nên làm, tiền bạc chỉ là cái phẩy tay thôi.’’

‘’Năm nay mẹ không chuyển tiền cho dì giúp việc nữa, cứ để cho bố con lo liệu hết. Nếu không tới thì cũng kệ đi, dù sao chẳng mấy nữa cũng đi rồi, con lớn rồi, tự lo liệu được thôi.’’

Người phụ nữ ở đầu dây bên kia vừa nói chuyện với cậu, vừa nhìn đám trẻ con đang nô đùa gần đó.

‘’Ai ai ai, cái này không ăn được, đừng nhặt đồ rồi bỏ vào miệng như thế.’’

Giang Diệc Nhiên trầm mặc một lát, rốt cuộc chỉ đáp lại một câu: ‘’Không còn việc gì nữa thì cúp máy đây.’’

Đám nhỏ Kiều Tuyết đang bận rộn chăm sóc chính là đứa em cùng mẹ khác cha mà cậu chưa từng gặp mặt, cũng chưa từng nói quá đôi ba câu. Giang Diệc Nhiên đợi thêm hai giây rồi mới ngắt điện thoại, có lẽ đối phương cũng đã nói hết những gì cần nói rồi nên cũng không gọi lại nữa.

Thiếu niên quay lại bàn học, ném điện thoại sang một bên, hơi ngửa đầu ra sau rồi thở dài.

Cần cổ trắng nõn cùng hầu kết hơi nhô lên càng rõ ràng sắc nét hơn khi cậu ngả người ra sau.

Điều nực cười nhất đời cậu chính là cả bố lẫn mẹ đều đã có gia đình mới, còn cậu là kẻ duy nhất còn sót lại trong căn nhà rộng vài trăm mét vuông này. Qủa thực rất lãng phí!

Căn nhà này được mua trước khi Giang Viễn Sơn và Kiều Tuyết ly hôn. Sau khi hai người chính thức chia tay, Giang Viễn Sơn giao toàn bộ quyền nuôi con và căn nhà này lại cho Kiều Tuyết, sau đó bỏ sang Mỹ, hiện tại ông ta đã có tổ ấm mới.

Kiều Tuyết thì vừa tốt nghiệp đã vội vã trở thành bà nội trợ, nhiệm vụ duy nhất của bà là chăm sóc Giang Diệc Nhiên. Kể từ khi ly hôn, bà hoàn toàn bị bó buộc ở nhà, không thể đi làm, càng không thể chấp nhận chuyện cuộc hôn nhân của mình đã tan vỡ, thời gian đầu còn điên cuồng vì Giang Viễn Sơn, từ khóc lóc làm loạn hay đến tận cửa công ty của ông ném sơn và kéo biểu ngữ. Cũng vì thế mà mối quan hệ giữa hai người họ càng thêm căng thẳng.

Về sau, Kiều Tuyết gặp được người chồng hiện tại và theo ông ấy đến Singapore, để lại một mình Giang Diệc Nhiên ở đây. Bà thực hiện trách nhiệm của mình với cậu bằng cách đóng học phí và chi trả một phần chi phí sinh hoạt hàng tháng cho cậu, kiêm thêm việc trả lương cho bảo mẫu đến dọn dẹp thường xuyên.

Ban đầu, bà chỉ tiết lộ rằng mình đã từng lập gia đình nhưng giữ kín như bưng chuyện đã có con, phải đến khi chính thức tái hôn với nửa kia ở Singapore, mọi chuyện bị vỡ lở rồi mới chấp nhận thú thật với chồng mới.

Nếu không thì có lẽ đến bây giờ người cha dượng kia vẫn chưa biết đến sự tồn tại của Giang Diệc Nhiên.

Nhưng lúc đó Kiều Tuyết đã có thai, khi biết chuyện đối phương và bà cũng cãi nhau to, nhưng vì đứa con chung nên chấp nhận để yên.



Ngày xưa Kiều Tuyết liên tục vòi tiền Giang Viễn Sơn dưới danh nghĩa để dung dưỡng Giang Diệc Nhiên, nhưng sau khi tái hôn, bà phải để tâm tới mái ấm của riêng mình bao gồm đứa con mới sinh và người chồng mới, đồng thời vì vẫn oán hận Giang Viễn Sơn nên khi không có chuyện gì cần thiết bà sẽ không liên hệ nữa.

Mới đầu Giang Viễn Sơn cũng vì cảm thấy áy náy vì hành vi ngoại tình của mình nên mỗi tháng đều chuyển tiền đều đặn vào thẻ, số tiền này nhiều hơn số tiền cấp dưỡng, căn bản cũng vì không muốn có thêm rắc rối với Kiều Tuyết.

Nhưng một thời gian sau, số tiền gửi tới ngày càng ít đi, cũng dần dần không còn liên hệ với mẹ con họ.

Bây giờ Giang Diệc Nhiên đã sắp đến tuổi trưởng thành, nguyên một năm nay lại chẳng thấy Giang Viễn Sơn chuyển tới quá một phân tiền, ngay cả lúc Tết đến cũng chẳng gọi đến một cuộc điện thoại.

Chồng mới của Kiều Tuyết cũng chẳng thiếu tiền, tạm thời bà cũng không quá bận tâm đến số tiền đó, nhưng cũng không muốn tự bỏ tiền của mình ra, giao hết trách nhiệm tiền bạc tài chính cho Giang Viễn Sơn, hiện tại đã ngừng chu cấp tiền phí dọn dẹp cho bảo mẫu.

May mắn thay, trước đó Giang Diệc Nhiên đã tiết kiệm được một ít tiền, cùng một số phần tiền thưởng nhận được từ các cuộc thi nên sinh hoạt cũng không quá khó khăn.

Thiếu niên thở dài đứng dậy, chống tay lên bàn, vẻ mặt có chút chán nản. Nhưng dù vậy cũng không thể trẻ giấu được vẻ ngoài bảnh bao, tuấn tú với đường cong quai hàm sạch sẽ gọn gàng.

Tin nhắn nhóm từ góc phải màn hình lại đột nhiên nhấp nháy, phát ra âm thanh bíp bíp.

Giang Diệc Nhiên mở mắt ra, nhận ra nó đến từ một nhóm các nam sinh cùng trường với cậu.

‘’Đoán xem tiết tự học tối nay tôi đã gặp ai nào? Hứa Song Ý va Lục Tử Thước, hai người họ ở bên nhau từ bao giờ vậy nhỉ?’’

‘’Cái tên họ Lục này ghê gớm thật đó. Có người yêu rồi mà vẫn nhanh mồm dẻo miệng tán được gái, người yêu cậu ta có biết mình đã bị cắm bốn, năm cái sừng trên đầu rồi không?’’

‘’Chẳng biết nữa, nhưng tên này giỏi nịnh con gái lắm. Lần trước bạn gái cậu ta cũng bắt quả tang cậu ta đi hẹn hò với người khác, nhưng sau đó tùy tiện dỗ dành tặng quà gì đó xong là hòa hảo lại ngay. Thậm chí cậu ta còn khoe rằng đã mấy lần như thế rồi cơ, thế mà người yêu vẫn chấp nhận.’’

‘’Lý do chính là mấy cô nàng này quá dễ dãi và rẻ tiền.’’

‘’Tại sao cậu không thử với Trần Lăng Huyên? Bạn gái này được phết đấy. Với khuôn mặt và thân hình đó, không ai có thể ngó lơ được. Cô nàng này còn có hàng chục nghìn người theo dõi trên Weibo mà chẳng cần tốn công bày vẽ lắm trò.’’

‘’Gia cảnh cũng giàu có đó. Tớ nghe phong phanh bảo bố làm luật sư, dì thì làm doanh nhân. Cô ấy cũng đang học nghệ thuật, sau này khéo có dự định lấn sân sang ngành giải trí cũng nên. Chỉ là nếu cô ấy thực sự dấn thân vào đó, sau này sẽ phát sinh không ít chuyện dơ bẩn.’’

‘’Không phải tớ từng kể có một số công ty tìm kiếm tài năng của Hàn muốn mới cô ấy làm thực tập sinh rồi sao?’’

‘’Ngành giải trí trong nước chưa đủ phát triển à? Sao cô ấy phải sang Hàn Quốc? Vừa phải làm việc vất vả mà chưa chắc đã có nhiều tiền. Hơn nữa, nếu gia đình có thể làm hậu thuẫn thì sự nghiệp cũng dễ dàng thôi.’’

‘’Mấy cô kiểu này chắc kén lắm, dù sao cũng là người đẹp. Hình như lần trước có anh thiếu gia tập đoàn JGH theo đuổi mà vẫn bị cổ từ chối đó.’’

‘’Phỏng chừng chỉ có anh Nhiên mới có thể chinh phục trái tim cô nàng thôi @GiangDiệcNhiên.’’

‘’Đúng vậy anh Nhiên, lần trước ra ngoài chơi không phải anh nói nếu thua sẽ chấp nhận theo đuổi Trần Lăng Huyên sao? Đã nói là phải giữ lời nhé, chúng em còn đang đợi anh theo đuổi xong dẫn cô ấy đến để anh em mở mang tầm mắt đấy.’’

‘’Anh Nhiên đâu rồi? Người đâu rồi?’’

‘’Sẽ không lặn mất đấy chứ? Ha ha ha, không phải cậu lén lút đi tán tỉnh xong bị con gái người ta cho ăn bơ đấy chứ?’’

‘’Liệu có thể xảy ra không đây? Đẹp trai cỡ anh Nhiên mà cũng bị coi thường sao? Không phải anh Nhiên nhà chúng ta đẹp cỡ thần tượng làng giải trí à?’’

‘’Nếu Giang Diệc Nhiên theo đuổi cô ấy mà vẫn bị khước từ thì tôi sẽ có chút nghi ngờ rằng, liệu có phải cô nàng này vốn không thích đàn ông không, có khi lại là đồng tính nữ cũng nên.’’

Giang Diệc Nhiên lướt nhìn đoạn chat trong nhóm, càng xem càng thấy khó chịu.

_______________________________________________

Linhpham: Hạm bảo và Tiểu Giang, hai bạn nhỏ này như đổi ngược cho nhau ấy, Hạm bảo hâm mộ Giang Diệc Nhiên có thể chất khỏe mạnh, thì Tiểu Giang cũng không có được tình yêu thương từ gia đình như Phương Hạm. Chẹp chẹp
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.