"Xem ra tôi đã đoán đúng rồi." Tiểu Mai bình tĩnh nói.
Giọng nói của anh không khác gì bình thường cả, còn Vinh Quý thì mang vẻ mặt 囧囧: "Cậu đừng có ném đầu đi, ngồi cạnh tớ nói chuyện nè!"
Trong nháy mắt ba Hana bổ nhào tới, Tiểu Mai định phản kháng, nhưng mà...
Phản kháng không có kết quả, ba Hana mạnh quá.
Anh có thể kích hoạt thiết bị tấn công tự động trước ngực, nhưng lực sát thương của nó quá lớn, ngay lúc bắn ra sẽ khiến cơ thể ba Hana bị phá hủy, vì vậy, Tiểu Mai suy nghĩ cả buổi, kết quả là:
Anh để lại đầu và cổ cho ba Hana tiếp tục cắn, còn cơ thể thì lùi ra khỏi chỗ đó rồi ngồi xuống ghế bên cạnh Vinh Quý.
Vinh Quý: 囧!!!
Vinh Quý rất là 囧, còn Hana cũng chẳng tốt hơn là bao.
"Ba ơi, ba đừng có cắn mà! Cổ của A Quý người ta cứng lắm, chẳng may răng của ba rụng thì sao... bây giờ... bây giờ không có ai làm răng cho ba đâu á!"
Vinh Quý: =-=
Cuối cùng vẫn do Hana yếu nhất nhà kéo ông Hanarens ra, thấy dáng vẻ muốn còn muốn cắn của ông ấy, Hana bèn lấy bánh mì mà Vinh Quý làm đưa ông.
↑
Chẳng phải Vinh Quý nghe nói bà Glara làm món gì đó, tuy hình thức không đẹp nhưng ăn rất ngon sao ~ thế là cậu cũng muốn học, học và rồi... làm ra bánh mì với độ cứng có thể so với đá, không gặm được gì cả.
Vừa hay đưa ông Hanarens gặm thay cho đầu của Tiểu Mai.
=-=
Nhìn cách mà bánh mì do mình làm phát huy tác dụng, tâm trạng Vinh Quý rối bời không thôi. Nhưng rồi cậu không có thời gian để rối rắm mấy việc nhỏ này nữa.
Bởi vì...
Tiểu Mai lại bắt đầu nói.
Anh gắn cổ mình lên cơ thể rồi bắt đầu giải thích tại sao mình cần một giọt máu của Hana.
"Mấy hôm trước lúc đi ngang qua ngõ nhỏ, rõ ràng hành vi của nhà bào chế thuốc Hanarens khác với bình thường, hai người cũng đã thấy."
Khác với cách Vinh Quý gọi Hanarens là "ba Hana", Tiểu Mai gọi ông ấy là "nhà bào chế thuốc", đối với anh, đây mới là cách xưng hô chính xác nhất dành cho một ai đó, không vì cảm tình, cũng không xuất phát từ các mối quan hệ, mà chỉ nhắm vào thân phận của đối phương.
Hana và Vinh Quý đồng loạt gật đầu.
"Lúc ấy, Hana nói, cửa hàng kia là nơi nhà bào chế thuốc Hanarens thường đến mua thảo dược."
Hana tiếp tục gật đầu.
Song, Tiểu Mai nhìn chằm chằm cô bé một chốc, lại nói: "Tôi không cho là thế, việc mua thảo dược như này ông ấy không cần tự mình đi."
"Nguyên nhân khiến nhà bào chế thuốc Hanarens tự mình đến hiệu thuốc khác chỉ có thể là đi gặp một nhà bào chế thuốc khác."
"Cho nên, ông ấy đến để gặp chủ nhân của hiệu thuốc kia - Hội trưởng Hiệp hội thầy thuốc trong thành phố, Hoson · Linde."
Vinh Quý và Hana ngây người.
Chuyện này... dù có phân tích đến đây... thì nó có liên quan gì... đến toàn bộ mọi chuyện?
Vinh Quý và Hana không hiểu tại sao Tiểu Mai lại nhắc tới chuyện này. Nhưng bọn họ cũng không hỏi, bởi vì hai người biết Tiểu Mai sẽ tiếp tục giải thích cho bọn họ nghe.
"Anh đoán, mỗi lần ông ấy đi mua thảo dược thì trong bốn lần có ít nhất một, hai lần dẫn theo em đúng không?" Tiểu Mai lại chuyển hướng sang Hana, rõ ràng là người máy, cơ mà trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt của anh lại vô cùng sắc bén, khi tiếp xúc với ánh mắt của Tiểu Mai, cơ thể Hana hơi co rúm lại một chút.
Dù co rúm nhưng cô bé ở rất gần Vinh Quý, vậy nên cô gái nhỏ không sợ như vậy nữa.
Em ngập ngừng nói: "Đó là chuyện lúc em còn rất nhỏ, em không nhớ rõ lắm. Chắc là có ấy, nhưng số lần không nhiều, bởi vì em không thích đến đó..."
Tiểu Mai dời mắt: "Chính là những lời này."
"Trí nhớ của đại não em không tốt thật, nhưng thế cũng bình thường, ký ức của trẻ nhỏ chưa phát triển đầy đủ, rất nhiều người không nhớ rõ chuyện lúc nhỏ, dù có thì cũng là những ký ức ngắn, không thể cấu thành ký ức hoàn chỉnh có logic được."
"Nhưng, đại não của em không nhớ rõ, không đại biểu cho việc cơ thể của em không nhớ rõ."
"Mà ngược lại, ký ức cơ thể của em rất tốt, khi anh đề cập đến Hoson, em trả lời: Em không thích bác Hoson lắm."
"Hồi nhỏ, mỗi lần ba mang em sang đó thì em không vui tí nào, sau đó em làm loạn lên với ba vài lần thì không cần phải đi nữa."
Tiểu Mai thuật lại hoàn chỉnh lời nói của Hana lúc đó, chỉ là thuật lại mà thôi, dùng giọng điệu của Tiểu Mai trần thuật lời của Hana, không biết tại sao lại hơi buồn cười một chút.
Song, Vinh Quý không cười nổi, vẻ mặt Tiểu Mai quá bình tĩnh, quá nghiêm túc, cậu cảm thấy Tiểu Mai sắp nói ra chuyện đáng sợ gì đó.
"Ký ức cơ thể của nhân loại nhiều lúc đáng tin hơn ký ức đại não nhiều."
"Có rất nhiều lý do để ghét, nhưng sẽ không tồn lại ghét mà không có lý do, cho dù một người nói, từ ánh mắt đầu tiên gặp ai đó là đã thấy ghét rồi thì cũng không phải không có lý do."
"Để cảm xúc ghét này xảy ra thì cần phải tích lũy lượng cảm xúc tương đối trước đó."
"Chẳng hạn như có người nói anh ta ghét ăn dưa chuột, từ nhỏ đã ghét, đến khi trưởng thành vẫn ghét."
"Các nhà nghiên cứu đã điều tra trường hợp của người này, cuối cùng phát hiện, lúc anh ta ở giai đoạn trẻ con, cơ thể đã từng bị dị ứng với dưa chuột, vào giai đoạn này, khi ăn cơm có dưa chuột thì anh ta sẽ bị dị ứng nhẹ."
Tiểu Mai nói, anh chỉ miệng mình: "Phản ứng rất nhỏ, chỉ là bị tê môi mà thôi, bởi vì không có những phản ứng khác nên người nhà không phát hiện anh ta bị dị ứng mà vẫn để anh ta tiếp tục ăn dưa chuột, cho đến khi anh ta khóc lớn để kháng cự mới thôi."
"Cơ thể anh ta nhớ kỹ sự thật không thoải mái là ăn dưa chuột bị tê môi nên có cảm giác ghét dưa chuột, sau khi trưởng thành, thể chất anh ta đã khỏe mạnh hơn, ăn dưa chuột không xảy ra bất kỳ phản ứng xấu nào nữa, nhưng anh ta vẫn ghét dưa chuột, chính anh ta cũng không rõ nguyên nhân, mãi đến khi nhà khoa học giúp anh ta tìm được nguyên nhân kia."
"Hoson · Linde chính là dưa chuột của Hana."
"Hả?" Vinh Quý bị sự so sánh này dọa sợ.
Hana há to miệng, cứ như sắp nhìn thấy hồi ức đáng sợ nào đó, cơ thể em bắt đầu run nhè nhẹ.
"Hôm nay lúc đến thư viện, Vinh Quý đọc được một quyển sách, tên là "Nhật ký của nhà bào chế thuốc Bolt", ắt hẳn đây là quyển sách vỡ lòng cho trẻ em ở thành phố Cicero, kể về câu chuyện thầy thuốc bốc thuốc cho thầy thuốc khác."
"Tuy là sách thiếu nhi, nhưng các phương thuốc bên trong đã được khảo cứu, không có bất kỳ sai lầm gì, vậy nên xuất xứ của quyển sách cũng thế, bản chất của cuốn sách này là giáo dục thường thức cho trẻ em đến tuổi đi học."
"Nếu quyển sách này hoàn toàn phù hợp với tình hình xã hội thực tế thì Hoson · Linde chính là nhà bào chế thuốc Bolt hiện tại của Cicero, ông ta là thầy thuốc có thể bốc thuốc cho nhóm thầy thuốc trong thành phố."
"Trong trường hợp này, lại có thêm một lý do mà nhà bào chế thuốc Hanarens đi tìm ông ta, rất có thể ông ấy tìm Hoson · Linde để xin thuốc."
"Trong nhà của nhà bào chế thuốc Hanarens có tổng cộng ba người, có lẽ ông ấy đi xin thuốc cho một trong ba người này."
"Sau đó, Hana có nói rằng em ấy rất ghét nhà bào chế thuốc Bolt."
"Điều kiện đã biết lại nhiều thêm một cái."
Đôi mắt mang màu lam của Tiểu Mai lại nhìn sang Hana.
"Về cảm giác ghét của nhân loại, vừa nãy anh đã nêu lên một ví dụ đúng không?"
"Có người nói rằng từ ánh mắt đầu tiên gặp ai đó là đã thấy ghét rồi, nhưng anh ta thề là mình chưa từng gặp đối phương."
"Sau đó, các nhà nghiên cứu đã xem qua toàn bộ hồ sơ của anh ta, cuối cùng phát hiện lời anh ta nói không phải sự thật."
"Anh ta đã gặp đối phương rồi, vào lúc nhỏ."
"Người kia là bác sĩ chủ trị của anh ta."
"Trẻ em rất ghét bác sĩ xem bệnh cho mình, bởi vì rất nhiều bác sĩ sẽ tiêm và cho uống thuốc đắng nên rất nhiều trẻ em rất ghét bác sĩ."
"Vậy nên, Hana, em cẩn thận nhớ lại xem, lúc em còn nhỏ, có phải được nhà bào chế thuốc Hanarens dẫn theo đến chỗ nhà bào chế thuốc Hoson xem bệnh không?" Tiểu Mai khẽ nâng cằm lên.
Anh nhìn thẳng vào gương mặt nhỏ nhắn của Hana.
Còn Hana...
Ánh mắt em hiện lên vẻ mê mang, cho đến khi sực nhớ đến điều gì, cơ thể nhỏ bé run lên, gương mặt nháy mắt trở nên tái nhợt.
"Dạ có, hình như là tiên sinh Hoson tiêm cho em!"
"Em... em không nhớ rõ lắm, vừa rồi bỗng nhiên em nhớ được một đoạn ngắn, là ba giữ lấy em để cho bác Hoson chích!"
Là nó...
Tiểu Mai mím môi, anh không nói gì, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, nhưng Vinh Quý lại cảm thấy được ngọn lửa trong mắt Tiểu Mai.
Ngọn lửa màu lam!
"Hình như... hình như không chỉ tiêm một lần... ơ... rõ ràng em rất khỏe, ba nói, sức khỏe của nhà em là tốt nhất, không cần uống thuốc hay xem bệnh... sao lại..."
Sao trong đầu em lại chợt hiện lên những đoạn ký ức ngắn về uống thuốc và truyền dịch thế này?
Tay nhỏ nắm chặt lại, Hana dùng quá nhiều sức nên bất tri bất giác, mồ hôi rịn đầy trán của cô bé, cả người em ướt đẫm mồ hôi.
Cho đến khi Tiểu Mai lên tiếng...
"Đúng là sức khỏe em không tồi, đó là vì bệnh của em đã khỏi."
"Người chữa khỏi bệnh cho em không phải là Hoson · Linde, mà là nhà bào chế thuốc Hanarens."
"Nếu anh đoán không sai..."
"Thuốc bất lão vốn không phải như trên dược điển viết là chế tạo vì để giữ thanh xuân mãi mãi cho bà Hanarens."
"Nguyên nhân thật sự loại thuốc này ra đời là vì em."
"Nhà bào chế thuốc Hanarens sáng chế ra loại thuốc này là vì con gái của mình!"
Sau khi nói câu cuối cùng, trong phòng không có bất kỳ âm thanh nào cả.
Ngay cả tiếng gặm bánh mì của ba Hana cũng không có.
Không biết từ khi nào, ông ấy đã buông bánh mì xuống, ngơ ngẩn nhìn về phía Hana, gương mặt xanh xám cứng đờ trông vô cùng đờ đẫn.
"Điều khiến anh cảm thấy không đúng đầu tiên là tên thuốc."
"Thuốc bất lão và thuốc bất tử, về cách phát âm thì hai tên thuốc này không có gì khác nhau, chỉ khác mỗi chữ viết mà thôi, mọi người rất hay bị nhầm lẫn."
"Bởi vì xuất hiện người bất tử cho nên hầu hết mọi người đều dựa theo dược hiệu của nó đọc thành thuốc bất tử."
"Ngoại trừ Hana và vài nhân viên lúc trước của nhà em."
"Ngoài ra, ghi chép trên dược điển cũng là thuốc bất lão chứ không phải thuốc bất tử."
"Nhà bào chế thuốc Hanarens là người theo phái thực dụng, ông ấy không hề có hứng thú với các loại thuốc không cải thiện được cuộc sống của con người, tất cả nghiên cứu của ông ấy tập trung vào chế tạo thuốc hữu ích cho nhân loại."
"Ông ấy chưa từng nghiên cứu bất kỳ loại thuốc mỹ phẩm nào, nhà bào chế thuốc như vậy mà lại vì vợ mình nghiên cứu ra thuốc bất lão để duy trì thanh xuân mãi mãi thì mới là chuyện kỳ lạ."
"Nhưng, nếu công hiệu thật sự của loại thuốc này là trị bệnh cứu người thì không có vấn đề gì."
"Cho nên anh suy đoán, lúc em còn rất nhỏ mắc phải căn bệnh rất nặng, tế bào phân chia rất nhiều so với người thường, tốc độ lão hóa cũng gấp mấy lần người thường."
"Ba em lập tức chú ý tới bệnh tình của em, đầu tiên, ông ấy đến chỗ Hoson · Linde nhờ giúp đỡ, trong tình huống đối phương bó tay hết cách, ông ấy đã bắt đầu tự mình nghiên cứu. Sau đó, rốt cuộc ông ấy cũng nghiên cứu ra loại thuốc nhằm vào căn bệnh này của em."
"Ngăn chặn sự suy giảm nhanh chóng của tế bào trong cơ thể, ngăn chặn thời gian lão hóa quá nhanh của em."
"Tên loại thuốc này là thuốc bất lão, chẳng phải rất hợp tình hợp lý sao?"
Hana sững sờ, ngơ ngẩn nhìn Tiểu Mai.
Cùng sững sờ còn có cả Vinh Quý và bà Glara bên cạnh.
Hana nhìn chằm chằm Tiểu Mai rất lâu mới dời mắt sang ba mình đứng kế bên.
Ông Hanarens đã trở thành zombie, đờ đẫn và chết lặng nhìn phía trước, trong mắt ông là khoảng trời hư vô.
Cho đến khi Hana đứng lên đi qua đó, bàn tay nhỏ trắng nõn nhẹ nhàng đặt lên đôi tay màu đen của ông Hanarens, cô gái nhỏ ngẩng đầu, nhẹ giọng hỏi: "Ba ơi, là vậy sao?"
"Vì cứu con nên ba mới phát minh ra thuốc bất lão sao ạ?"
Loại thuốc cấm làm điên đảo toàn bộ thành phố, hóa ra, mục đích ban đầu của nó lại đơn giản như vậy, ông ấy... chỉ muốn cứu thời gian của con gái mình thôi ư?
Hana ngửa đầu, đôi mắt trong vắt nghiêm túc nhìn ba mình.
Lúc cô bé cho rằng ba sẽ không bao giờ đáp lại thì bỗng nhiên...
Hai hàng nước mắt vẩn đục xen lẫn máu chợt chảy ra từ hốc mắt khô khốc màu đen của zombie.
Hana nghe người ba đã chết từ lâu của mình đột ngột mở miệng: "Ha... Hana..."
Ông chỉ nói một từ như vậy.
Sau đó, Hana òa khóc.
Cô bé bổ nhào vào lồng ngực ba mình, tựa như ba vẫn còn trên đời vậy, em khóc thút thít.
Nhưng ngay lúc này, tay của ba lại không nhẹ nhàng ôm lấy vai em như ngày ấy, dịu dàng bảo em đừng khóc.
Hanarens cứng đờ và chết lặng được con gái ôm, thoạt nhìn ông như một bức chân dung vậy.
Cuối cùng, Hana lau nước mắt chui ra khỏi lồng ngực của ông Hanarens.
"Em không khóc nữa, Tiểu Mai, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Anh nói cho em biết đi."
Cô bé dùng mu bàn tay lau mắt, thấy nước mắt chưa khô, cô gái nhỏ bèn lấy góc áo của ba mình lau tiếp.
Ngoài chiếc mũi và đôi mắt đỏ bừng ra thì không ai biết em vừa khóc một trận cả. Truyện mới cập nhật
Được nước mắt gột rửa, đôi mắt em trông sáng cực kỳ.
Tiểu Mai nhìn lướt qua gương mặt cô bé, sau đó tiếp tục bình tĩnh nói:
"Nhà bào chế thuốc Hanarens vì em mà phát minh ra thuốc bất lão, sau khi uống thuốc thì bệnh tình của em được khống chế, thậm chí có thể nói là tốt. Hiển nhiên chuyện này không giấu được Hoson · Linde, là Hội trưởng Hiệp hội thầy thuốc trong thành phố, ông ta lập tức ý thức được sự trân quý của thuốc này."
"Sau đó, ông ta báo cáo về thuốc lên Hiệp hội, cho đến khi tên của nhà bào chế thuốc Hanarens được ghi trên dược điển."
"Đây không phải là cướp đoạt, từ việc ông ta lấy tên của nhà bào chế thuốc Hanarens để báo cáo là có thể thấy được."
"Có lẽ ông ta chỉ muốn thêm một loại thuốc mới đủ để khiến thành phố Cicero tỏa sáng rực rỡ trở lại vào dược điển mà thôi."
"Trước khi thuốc của nhà bào chế thuốc Hanarens được ghi vào dược điển thì thời gian sáng tạo của loại thuốc trước đó là 100 năm."
"Thật sự rất lâu, một thành phố dựa vào chế thuốc làm nên tên tuổi, trong thời gian phát triển mà không có loại thuốc mang tính cách mạng ra đời thì sẽ bị lãng quên."
"Sau đó, giống hệt như tưởng tượng của ông ta, từ sau khi thuốc bất lão ra đời, thành phố Cicero đón khách tấp nập trở lại, toàn bộ thành phố lại trở nên phồn vinh, cho đến khi..."
"Người chết đầu tiên xuất hiện."
"Thuốc bất lão vốn không phải vì để người khác giữ mãi thanh xuân mà sáng tạo ra, thành phần của nó có thể khiến sự phân chia tế bào của một người duy trì ở mức sung mãn, nhưng sự sung mãn này vẫn cứ tiếp tục sau khi người ta chết đi, và rồi cơn ác mộng bắt đầu."
Tiểu Mai lại nhìn sang Hana:
"Thuốc bất lão do nhà bào chế thuốc Hanarens phát minh, cùng uống một loại thuốc, nhưng biểu hiện của em và mọi người hoàn toàn khác. Em vẫn có thể tiếp tục lớn lên, điều này chứng minh thuốc trong cơ thể em phát huy tác dụng một cách hoàn mỹ nhất, nó đã đánh bại tế bào đang lão hóa nhanh chóng trong cơ thể, không khiến thời gian của em đứng yên mà em vẫn có thể chậm rãi trưởng thành. Cho nên..."
"Thuốc giải của thuốc bất lão hiển nhiên ở trên người của em, hay nói cách khác..."
"Bản thân em chính là thuốc giải của thuốc bất lão."
Vinh Quý sợ ngây người.
Cậu nhìn Tiểu Mai: Vẻ mặt Tiểu Mai vẫn bình tĩnh, cậu ấy chỉ lặng lặng nhìn Hana.
Sau đó, Vinh Quý theo tầm mắt của Tiểu Mai nhìn Hana.
Cậu vốn cho rằng Hana cũng sẽ khiếp sợ lắm, cậu vốn hơi lo lắng, lo sau khi Hana biết chuyện sẽ làm ra phản ứng quá khích gì, nào ngờ...
Cô bé nở một nụ cười rạng rỡ, ấy vậy mà Hana lại cười:
"Hóa ra là vậy!"
"Cũng khó trách, rốt cuộc..."
"Ba đã phát minh ra thuốc bất lão vì em mà!"
"Hóa ra ba phát minh ra thuốc bất lão là vì em!"
Đôi mắt tròn xoe dịu dàng nhìn ba mình, nụ cười trên môi Hana không hề biến mất.
—
Tác giả có lời muốn nói:
Tên chương này giống với tên phần luôn đấy ~
Tên chương mà lại giống tên phần
Thật ra, khụ khụ, chân tướng rất đơn giản
Còn chuyện khác nữa chưa có vạch trần, chương sau Tiểu Mai sẽ tiếp tục.
Với lại, hôm nay là 520
Hình như... Tiểu Mai và Vinh Quý chưa có gì hết á ~
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]