Edit + Beta: V
Bước qua con đường duy nhất dẫn đến nhà gỗ nhỏ, khác với bên ngoài, thoạt nhìn nơi đây trông hệt như một ngôi chợ náo nhiệt. Khắp nơi đều treo cờ chữ “Dược”, xe thì chờ cực nhiều, có lớn có nhỏ nhưng đa số màu sắc lại giống nhau, đều phủ một lớp xanh vàng, trên mỗi chiếc còn có một dấu hiệu đặc thù nữa.
Vinh Quý lập tức nghĩ đến xe taxi đậu chờ khách bên ngoài trạm tàu điện ngầm!
Cậu đoán đúng rồi: Khi người nhà bệnh nhân mang bệnh nhân qua chỗ kiểm duyệt thì lập tức có xe dừng trước mặt bọn họ. Sau khi hai bên cò kè mặc cả một phen thì bệnh nhân được đưa lên xe, bác tài vỗ vào chuông báo trên nóc xe khiến nó chuyển sang màu đỏ lập lòe, còn kèm theo tiếng vang nữa. Vậy nên suốt cả chặng đường, những người đi lại và các gánh hàng rong đều ào ào né tránh.
Cái đó… không phải xe cấp cứu ư?
Vinh Quý: = 口 =
Cũng, cũng phải… nếu hình dung thành phố Cicero như một bệnh viện, xếp hàng đi vào tương đương với “đăng ký”, đi taxi là “ngồi xe cấp cứu” thì thật sự… rất hợp lý!
Đáng tiếc bọn họ đã có Đại Hoàng, nhìn thấy hai người có xe nên chẳng ai định đến mời chào cả.
Tiểu Mai điều khiển Đại Hoàng theo sau những “xe cấp cứu” khác.
Nhìn Đại Hoàng thành công len lỏi vào đội ngũ xe cấp cứu một cách vô cùng tự nhiên, Vinh Quý chợt nghĩ: Nói chớ, màu sắc của Đại Hoàng nhà bọn họ…
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-yen-nghi/1924129/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.