Chương trước
Chương sau
Edit + Beta: V

“Đây là thẻ nhận hàng của hai cậu, nhớ giữ kỹ đấy.” Chủ cửa hàng mỉm cười đưa thẻ cho bọn họ.

Phải nói là nhan sắc của người dân thành phố Cicero không tồi xíu nào ~ ngay cả chủ cửa hàng cũng là một ông chú đẹp trai!

Vinh Quý ngơ ngẩn nhìn người đàn ông trước mặt, còn Tiểu Mai thì không nghĩ nhiều như vậy, anh đưa tay ra nhận thẻ.

“Nhưng thật ra thì không giữ kỹ cũng không sao. Thông tin có liên quan đã được đưa vào thẻ thông hành của hai cậu, dựa trên ghi chép này, các cậu có thể lưu trú tại đây tám tháng.” Chủ cửa hàng thu tay lại đặt sau lưng, tiếp tục mỉm cười nói.

“Thành phố Cicero của chúng tôi là thành phố của các nhà bào chế thuốc, nó đã kinh qua lịch sử lâu dài, chúng tôi ủng hộ việc dùng thuốc để khôi phục chức năng trong cơ thể thay vì sử dụng máy móc để thay thế. Hai cậu… tuy bây giờ đang sử dụng cơ thể kim loại, nhưng nếu đã đến đây mua dịch dinh dưỡng cường lực thì phải chăng cơ thể ban đầu của các cậu đang trong giai đoạn hồi phục, có đúng không?” Đối phương nói một cách uyển chuyển: “Có thể sử dụng cơ thể của mình thì vẫn hơn mà.”

“Cơ thể nhân loại là sáng tạo tinh tế nhất trên thế giới! Nó là điều kỳ diệu mà không máy móc nào có thể thay thế được!” Chủ cửa hàng mở đôi tay ra, nói.

Tiểu Mai: “…”

Chủ cửa hàng thấy Tiểu Mai không đổi sắc mặt thì bèn lui một bước: “Thành phố Cicero rất lớn, nơi đây bốn mùa rõ rệt, hầu như các loại thảo được bên trong tháp đều được trồng ở đây. Hai cậu có thể xem nơi này như một khu vườn mà đi tham quan một chuyến, trung tâm thành phố có thư viện lớn nhất thành phố Cicero, và nó cũng là thư viện lớn thứ năm trong tháp. Hiện tại thư viện đang mở cửa cho mọi người vào đọc, các vị khách thích đọc sách có thể đến đó dạo xem.”

“Phải rồi, có thể các cậu sẽ gặp… người bất tử như vừa nãy trong thư viện đấy, rất nhiều người trong số bọn họ thích đến thư viện. Ấy, đừng có sợ, các vị khách đó rất yên tĩnh, ngoại trừ hơi ngoan cố ra thì tính tình rất dễ chịu, không công kích ai cả, cũng sẽ không mang đến phiền toái cho các cậu. Vậy nên đừng lo lắng nhé.”

Dứt lời, chủ cửa hàng mỉm cười cúi chào, sau đó xoay người tiếp đãi khách khác.

Vinh Quý: =-=

Tiểu Mai: “…”

Tiểu Mai nhìn chằm chằm chủ cửa hàng một lúc, sau đó thu mắt lại. Anh cất thẻ xong rồi nói: “Chúng ta đến cửa hàng thứ ba xem thử.”

Vinh Quý không ý kiến đuổi theo.

Khi bọn họ rời khỏi cửa hàng thì trời đột nhiên đổ mưa.

Vinh Quý duỗi tay hứng vài giọt mưa rồi giật mình nói: “Mưa rồi?”

Thành phố ngầm cũng có mưa ư?

Cậu thầm nói.

Có lẽ nghe được tiếng lòng của cậu, Tiểu Mai đáp: “Khắp thành phố đều là thảo dược, nếu toàn bộ dựa vào nhân công tưới tiêu thì không đủ. Vậy nên…”

Vậy nên mới lắp đặt một thùng tưới lớn trên không trung sao?

Trong đầu Vinh Quý hiện lên hình ảnh một thùng tưới nước thật lớn, cậu chợt cảm thấy an lòng. Ngay sau đó, cậu nhìn áo choàng trên người mình, lấy áo choàng trùm lên đầu bản thân và Tiểu Mai, hai người máy nhỏ chạy lạch bạch trên nước về phía Đại Hoàng.

Trên đường chạy, khắp nơi đều vang lên âm thanh tí tách của mưa, người tản bộ xung quanh ồ ạt tránh vào các cửa hàng ven đường… Đây là cảnh tượng tránh mưa chỉ ở thế giới kia mới thấy được, giờ bắt gặp khiến Vinh Quý cảm thấy thân thuộc không thôi.

Rõ ràng là một chuyện vô cùng bình thường, song đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy ở thế giới này. Vinh Quý lẳng lặng dựa vào cửa, tâm trạng hoảng loạn vì nhìn thấy zombie dần an tĩnh lại.

Kế đến, khi cậu nhìn thấy vài con zombie trong mưa thì trong lòng không cảm thấy sợ hãi nữa mà là tò mò.

Nước bùn trên người dần bị nước mưa xối sạch sẽ, vết bẩn trên quần áo cũng bị nước mưa che lấp nên không còn nhìn rõ nữa, nước thấm ướt gương mặt cứng đờ tái nhợt của bọn họ…

Tuy bước chân chúng rất chậm, song chẳng phải mưa cũng không lớn lắm sao?

Thoạt nhìn bọn họ tựa như người trở về đang nhàn nhã bước đi trong mưa, nước mưa giội đi tất cả dấu vết bôn ba bên ngoài một cách chậm rãi, có lẽ bọn họ một lòng một dạ muốn về nhà chăng…

Vinh Quý nhìn zombie thông qua khung cửa, biểu cảm trên mặt cậu thay đổi liên tục, không ai biết được rất nhiều suy nghĩ vừa lướt qua trong đầu cậu. Tiểu Mai nhìn cậu, anh khóa cửa xe thật kỹ, xác nhận Vinh Quý không thể hạ cửa xuống thì anh tiếp tục điều khiển Đại Hoàng chạy về phía trước.

Đi qua mấy hẻm nhỏ quanh co khúc khuỷu, xung quanh bọn họ chỉ còn lại một con zombie.

Đó là một zombie râu ria xồm xoàm, trên mũi là một chiếc gọng kính, gương mặt ông ấy gầy gò và hóp lại, thoạt nhìn giống như một người ít nói ít cười.

Hệt như nhân viên công chức vậy ← Vinh Quý nghĩ.

Chắc trong nhà ông ấy có một bà vợ vừa xinh đẹp vừa khéo tay, ừm… có xinh đẹp hay không cậu chẳng rõ lắm, song khéo tay là thật. Vinh Quý để ý rõ ràng quần áo mà ông ấy mặc đều được may vá thủ công, đường may tinh tế và chắc chắn, chỗ dễ mòn trên quần áo còn đắp thêm mấy miếng vải, trông như vật trang trí vậy, vừa đẹp lại vừa thực dụng.

Vinh Quý nhìn người kia chậm rãi đi tới, đi tới chính giữa một bầy zombie.

Khoan nha! Zombie?

Lúc này cậu mới chú ý bọn họ đã chạy đến cuối ngõ, mà không biết tại sao chỗ đó lại tụ tập một đám zombie! Có khoảng mười hai zombie đã sớm có mặt ở đấy, chúng cứ đứng đen nghịt như vậy, trông cực kỳ quái dị!



Hiệu ứng làm mờ do trời mưa mang đến lập tức biến mất, Vinh Quý lại dán sát lên người Tiểu Mai.

“Tiểu Mai ơi! Sao tụi mình lại chạy tới chỗ này vậy? Chỗ này, sao chỗ này có nhiều zombie thế?” Vinh Quý nhìn khắp nơi, giờ cậu mới phát hiện xung quanh cửa hàng không có gì hết, ngay cả bảng hiệu hộp đèn cũng không có, nhà cũng cũ nát lụp xụp, nhìn là biết không có người ở!

“Đây là cửa hàng thứ ba.” Tiểu Mai để mặc Vinh Quý hoảng sợ lắc người anh qua lại, bình tĩnh nói.

Vinh Quý: 囧!

Cái gì mà “mặc quần áo vợ may”, “rửa sạch dấu vết bôn ba trở về nhà”… mấy ảo tưởng linh đó hoàn toàn tan vỡ, trong lòng Vinh Quý giờ đây chỉ còn lại sự sợ hãi đám zombie đang tụ lại này.

Nhìn là biết phong cách của cửa hàng thứ ba này không giống với hai cửa hàng còn lại!

Tuy diện tích rất lớn, thậm chí lớn hơn hai chỗ kia, khu nghỉ ngơi ngoài trời cũng rất xa hoa, nhưng mà…

Khu nghỉ ngơi ngoài trời xa hoa ấy đang có một đống zombie đang ngồi kìa!

Khác với chỗ nghỉ ngơi khi nãy vì không cẩn thận nên mới có một anh trai zombie trà trộn vào, ở đây nguyên cả bàn đều là zombie hết đấy!

Vinh Quý há to miệng.

“Chỗ, chỗ này bị gì vậy? Sao lại có nhiều zombie thế?” Xung quanh không có bất người người đi đường nào, có mình Đại Hoàng đột ngột dừng bên đường khiến Vinh Quý cảm thấy mình và Tiểu Mai bắt mắt quá đỗi!

Cậu có cảm giác sớm muộn gì mấy anh trai zombie đó sẽ để ý tới mình, phải làm sao đây?

Lúc Vinh Quý đang run rẩy như cái sàng thì Tiểu Mai cũng để mặc cơ thể mình có cùng tần suất run rẩy như cậu, anh nhìn zombie đeo kính khi nãy, ông ấy thong thả đẩy đồng loại bên ngoài ra, lập tức đi đến trước cửa, chậm rãi lấy chìa khóa trong túi quần rồi cắm vào ổ.

“Cạch” – cửa mở.

Tựa như một người đang về nhà, sau khi ông ấy mở cửa thì bước vào rồi đóng cửa lại.

Tiếng đóng cửa này hơi lớn, thế nên Vinh Quý đang vùi đầu giữa hai chân Tiểu Mai cũng nghe thấy, cậu nhanh chóng chống tay ngẩng đầu lên, vừa hay thấy cánh cửa bị đóng lại.

Sau đó đèn trong nhà sáng lên, vậy mà zombie kia còn biết bật đèn nữa.

“Chúng ta vào xem thử.” Lúc Vinh Quý đang ngớ người không biết làm gì thì Tiểu Mai chợt nói.

Dứt lời, anh mở cửa xuống xe, thế mà Tiểu Mai lại xuống xe!

Vinh Quý không dám ngồi một mình trên người Đại Hoàng nên cậu cắn môi, nhanh chóng cởi dây an toàn nhảy xuống rồi chạy theo sau Tiểu Mai. Cậu thấy mình cách đám zombie kia ngày càng gần, ngày càng gần…

Cậu đã có thể nhìn thấy lỗ chân lông trên mặt đối phương rồi đó!

Khi hồi hộp đến một mức độ nhất định thì đầu óc của Vinh Quý sẽ trở nên trống rỗng, cậu rơi vào trạng thái bình tĩnh.

Trong lúc không hay không biết, cậu bắt đầu bắt chước phương thức đi lại của mấy zombie mà mình gặp qua, dường như cậu có thiên phú bẩm sinh về mảng này.

Vì thế, khi cánh tay Tiểu Mai bỗng không cảm nhận được trọng lượng lôi kéo của Vinh Quý nữa thì anh bèn quay sang nhìn cậu – nhìn thấy một Vinh Quý giống y hệt zombie.

Biểu cảm, tư thế, tốc độ… giống như đúc với zombie xung quanh. Nếu không phải biết cơ thể hiện tại của Vinh Quý là người máy không thể biến thành zombie thì Tiểu Mai thật sự cho rằng Vinh Quý biến thành zombie đó chứ.

Tiểu Mai: “…”

Vinh Quý: Mặt đơ.jpg

Zombie Quý bắt chước quá thành công, tất cả zombie xung quanh đều xem cậu như đồng bạn, vì thế, tất cả lực chú ý của bọn chúng đều tập trung về phía Tiểu Mai.

Đầu của bọn chúng chậm rãi quay sang chỗ anh đứng, tầm mắt cứng đờ cũng dời qua, thậm chí, bọn chúng còn dần dần tiến lại gần anh nữa…

Tiểu Mai không tỏ vẻ gì, anh tiếp tục đi về phía cửa.

Một đám zombie đi sau anh.

Tiểu Mai đứng trước cửa, đây là một cánh cửa phổ biến mà các cửa hàng hay dùng, bình thường thì chỉ cần đẩy nhẹ là mở, giờ nó đang đóng chặt, Tiểu Mai thử đẩy: Không nhúc nhích.

Zombie phía sau cách anh ngày càng gần, Vinh Quý giả làm zombie đứng gần anh nhất, cậu vươn tay đặt sau lưng anh, dùng cơ thể chặn đám zombie đang duỗi tay lại. Nhưng dù vậy, Tiểu Mai vẫn cảm nhận được áp lực tầng tầng ở phía sau.

Anh vặn một ngón tay ra, lộ ra tơ kim loại bên dưới, sau đó anh chậm rãi nhét tơ kim loại vào ổ khóa.

Không biết anh làm gì mà không lâu sau, ổ khóa lại vang lên tiếng “cạch” – cửa mở.

Tiểu Mai tóm lấy Vinh Quý phía sau lách mình vào trong, sau đó anh lập tức đóng chặt cửa lại, ván cửa vang lên tiếng rầm rầm rầm, đó là tiếng cơ thể nện lên ván cửa của đám zombie khi mất điểm tựa.

Tiểu Mai cẩn thận khóa cửa thật kỹ, sau đó nhìn Vinh Quý vẫn mang vẻ mặt cứng đờ bên cạnh, anh hơi nhíu mày: “Được rồi, không cần diễn nữa.”



Anh nói hai lần, như bỗng giải trừ bùa chú nào đó, Vinh Quý bỗng nhiên xìu người xuống.

Người máy nhỏ xinh lập tức cầm lấy cánh tay Tiểu Mai, cậu nhỏ giọng nói: “Sợ, sợ chết mất ~”

Rõ ràng mới nãy cậu mới là người đáng sợ mà – Tiểu Mai không hé răng, anh thầm nói.

Hai người máy nhỏ xoay người đánh giá không gian bên trong.

Giống với hai cửa hàng đã ghé trước đó, phong cách trang hoàng của cửa hàng này vừa cổ xưa, vừa tinh tế. Trong nhà lát sàn gỗ, nhưng khác với hai bên kia là sàn gỗ ở đây đã lâu chưa được lau chùi nên hơi cũ kỹ.

Ngay cửa có một tấm thảm dày, hoa văn trên đó rất đẹp và tinh xảo, thứ duy nhất không phù hợp là vệt nước ở trên đấy.

Nghĩ đến “người” mới đi vào, trong lòng Vinh Quý run rẩy.

Nhưng sau đó cậu chú ý đến chân của mình và Tiểu Mai: Nước đang nhễu xuống.

Vì vậy, tuy vẫn hơi lo lắng song cậu vẫn kéo Tiểu Mai đến lau chân sạch sẽ ở một góc thảm, sau đó hai người mới tiếp tục đi vào bên trong.

Bọn họ đi về phía đèn trên trần nhà, tuy đứng ngoài nhìn vào thấy đèn đuốc sáng trưng, nhưng khi vào trong sẽ phát hiện: Có nhiều bóng đèn đã hỏng rồi, đi vài bước thì trên đỉnh đầu sẽ có một bóng đèn xám xịt.

Đối với cửa hàng đang buôn bán mà nói thì tình hình này không hợp lý lắm. Nếu cửa hàng đang mở cửa kinh doanh thì sàn nhà phải sạch sẽ, thực vật trong cửa hàng phải tươi xanh mơn mởn, bóng đèn cũng phải kiểm tra hằng ngày, tuyệt đối không để tình trạng hỏng như vậy.

Nhưng nếu giả sử cửa hàng này không phải mở cửa kinh doanh thì… cũng không đúng. Lúc giả làm zombie có thể Vinh Quý không để ý, nhưng Tiểu Mai thì thấy rõ ràng: Hộp đèn viết thương phẩm đang bán trong cửa hàng sáng lên.

Tuy đã bị zombie chặn nhưng nó sáng lên thật, hơn nữa trên đó còn viết thông báo tuyển dụng. Tiểu Mai đi đầu không tỏ vẻ gì, song thực tế thì lòng cảnh giác của anh đang đạt mức cao nhất.

Bên trái là đại sảnh, anh bước vào.

Không khác gì hai cửa hàng kia, đây là sảnh tiếp đón khách, bên trong có quầy, có bàn tròn, trong tình huống bình thường thì sảnh này có thể đón một lượt cả trăm khách hàng, nhưng bây giờ…

Trong đại sảnh im ắng, chỉ có một trản đèn chính giữa trần nhà là sáng lên, còn lại đều tắt hết. Màn hình máy tính trong quầy cũng đen thui, không có khách, cũng không có người phục vụ. Tiểu Mai quan sát xung quanh một lần, sau đó rời khỏi cửa tiếp tục đi về phía trước.

Anh đi lên lầu.

Lầu hai của hai cửa hàng trước là khu vực làm việc, chỉ có số ít khách hàng mới có thể đi vào, bên đó có treo biển “Không phận sự miễn vào”.

Song lầu hai ở đây lại mở cửa.

Trên người Tiểu Mai treo một Vinh Quý đang run rẩy, anh chậm rãi leo lên lầu.

Mới nãy khi bọn họ đi về phía trước thì lầu hai cũng sáng đèn, nếu anh đoán không sai thì có lẽ zombie kia đang ở trên đấy – Tiểu Mai nghĩ.

Sau đó anh đứng trên thảm ở lầu hai.

Ngay lối lên lầu có một căn phòng đóng chặt cửa, Tiểu Mai vươn tay nhẹ nhàng vặn tay nắm cửa – cửa mở ra rồi.

||||| Truyện đề cử: Chước Chước Lãng Mạn |||||

Vách tường màu hồng nhạt, thảm màu vàng nhạt, nơi nơi điểm xuyết ra giường màu trắng ren, búp bê vải nằm hình chữ X trên giường… Không còn nghi ngờ gì nữa, đây là căn phòng của một bé gái.

Trên bàn sách màu trắng có đặt một khung ảnh, Tiểu Mai phóng to ống kính, điều chỉnh tiêu cự của thiết bị thu hình ảnh. Trong ảnh là một nhà ba người đang mỉm cười, thoạt nhìn bọn họ cực kỳ hạnh phúc.

Nam chủ nhân trên ảnh chụp là zombie vừa nãy mở khóa cửa, còn bé gái trên ảnh…

“Đây… không phải cô bé tụi mình gặp lúc vào thành phố hở?” Vinh Quý nhỏ giọng nói.



Tác giả có lời muốn nói:

Thật ra tôi muốn viết về zombie từ lâu rồi

Ừm

Với cả

Hôm nay là ngày pre-order cho phiên bản giản thể của chuỗi truyện về kỷ Jura, tình hình cụ thể thì có thể lên Weibo của tôi xem nhé.

Weibo 月下桑 solongatime

Chíp! Cảm ơn đã ủng hộ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.