“Thật đã giấc! Lâu rồi tớ mới được ngủ ngon như vậy đó!” Vừa tỉnh lại, Vinh Quý đã cảm thấy tinh lực cực kỳ dồi dào, cậu chia sẻ cảm giác này với Tiểu Mai, còn khen ngợi chiếc giường của Tiểu Mai nữa: “Giường nhà cậu ngủ ngon quá trời luôn!”
Tiểu Mai:…
“Thật ra là do cậu hết điện nên tắt nguồn mà thôi, còn việc cảm thấy tinh lực dồi dào là do tôi giúp cậu nạp lại điện rồi.”
Sự kích động của Vinh Quý bỗng dưng biến mất không thấy bóng dáng luôn.
“Cảm, cảm ơn.” Vinh Quý lúng túng nói lời cảm ơn.
“Không cần khách sáo.”
Tiểu Mai nói xong thì lại không nhúc nhích nữa.
Khi Tiểu Mai bất động thoạt nhìn thật sự giống y như một người máy. Cả gian phòng chỉ còn một mình mình phát ra tiếng động, nói thiệt là sự yên tĩnh này làm cho người ta cũng cảm thấy hơi sợ sợ đó…
Vinh Quý nghĩ nghĩ một lát, sau đó bỗng nhiên nhảy từ trên giường xuống, đẩy cánh cửa sổ đã mục nát ra rồi nhìn ra bên ngoài, cả trong lẫn ngoài nhà đều tối om om không có chút ánh sáng nào.
“Tiểu, Tiểu Mai, thật ra tớ sớm đã muốn hỏi: tại sao ở đây lại tối đen như vậy? Ngay cả trăng và sao cũng không có luôn…”
Trong địa đạo tối thì không nói, nhưng đã ra ngoài mà vẫn tối đen như vậy thì rất quái dị à nha.
“Bởi vì đây là dưới mặt đất, là tầng thấp nhất, đây là nơi tôi sinh ra”. Vừa nghe Tiểu Mai trả lời như thế thì Vinh Quý kinh ngạc đến ngây người.
Cậu nhìn nhìn bầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-yen-nghi/170937/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.