Bên trong là một gian nhà khá rộng, bên mé phải có một cánh cửa, có lẽ còn một căn phòng phía trong.
Diện tích sử dụng được cũng khá lớn đó chứ — Có thể thuê một căn nhà với giá rẻ thế này, Vinh Quý vui vẻ vô cùng.
Sau đó cậu liền ra hiệu chi Tiểu Mai đặt cậu xuống.
Hết cách rồi, bây giờ chân của cậu vẫn giống bánh xe tăng, có thể di chuyển bình thường ở đất đá, thế nhưng lên cầu thang thì thua.
Mà nay nhà của họ lại ở trên tầng hai.
Cũng như bao người dọn đến nhà mới, cậu chạy đến bên cửa sổ đầu tiên, định kéo rèm cửa xem khung cảnh xung quanh. Sau khi chậm rãi kéo rèm cửa ra, thấy được cảnh tượng sau rèm cửa, Vinh Quý nghệch ra.
Sau rèm cửa thế mà lại có cái lỗ to!
Ban đầu sở dĩ cậu cho rằng cửa sổ không đóng chặt, là vì rèm cửa cứ phồng phồng lên, cứ như bị gió thổi vậy, cho nên cậu mới cảm thấy chắc là do cửa sổ chưa đóng chặt.
Ai ngờ – –
Mình đúng là khờ mà, thấy có rèm cửa liền tưởng sau đó là cửa sổ, không thể ngờ được, sau rèm cửa còn có thể có một cái lỗ to áu áu áu áu!
Sự tồn tại của rèm cửa là vì che đậy cái lỗ kia!
Nhìn rồi nhìn cái lỗ to đùng trên tường, Vinh Quý ngay lập tức xoay đầu sang nhìn ông bác người lùn.
“Nhìn gì mà nhìn? Nếu chỉ là có chút tiếng ồn, thì nhà của tôi có đến nỗi thuê với giá rẻ bèo như thế không?” Ông bác bình tĩnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-yen-nghi/1654930/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.