“Nguồn điện ở nơi này đã sắp dùng hết.” Ngày hôm sau, khi hai tiểu người máy đang mát xa cho cơ thể của Vinh Quý như thường ngày thì Tiểu Mai đột nhiên lên tiếng nói.
“A, thì ra là vì chuyện này, hèn chi cậu tự nhiên muốn rời đi.” Cầm cây lược nhẹ nhàng chải lên mớ tóc không dài lắm của thân thể mình, Vinh Quý gật gật đầu, chỉ là không lâu sau cậu lại nghĩ tới một vấn đề: “Í? Giờ tớ mới để ý, tộc nhân của cậu đã rời đi lâu rồi sao ở đây vẫn còn điện vậy?”
Đến tận bây giờ mới nghĩ đến điều này sao?
Nhìn tiểu người máy đầu vàng đang giương mắt nhìn mình, Tiểu Mai ngừng lại trong giây lát, đoạn mới trả lời: “Năng lượng lấy từ máy sạc điện là được mua từ nhà cung cấp năng lượng, vốn dĩ tháng này phải nộp phí năng lượng cho cả năm, nhưng mọi người đã bỏ đi hết rồi, không ai đóng phí, nguồn năng lượng được mua trước đây dùng hết rồi thì không còn để dùng nữa.”
“À, thì ra là nợ tiền điện.” Gật đầu, Vinh Quý tỏ ra đã hiểu.
Tiểu Mai: …
“Vậy lượng điện còn lại dùng được thêm bao lâu nữa?” Vinh Quý chợt cảm thấy lo lắng: “Khoang đông lạnh của chúng ta mỗi ngày đều cần phải nạp điện, lỡ như ngắt mất điện thì phải làm sao? Da của tớ khó khăn lắm mới mềm mịn được một chút, lẽ nào giờ lại trở nên khô queo nữa?”
Tiểu Mai nhìn cậu: “So với việc lo lắng cho thân thể trong khoang đông lạnh kia, cái cậu càng nên lo lắng hiện giờ lẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-yen-nghi/1654901/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.